Tokugen Numataka nằm trần truồng trên chiếc bàn xoa bóp ở phòng làm việc trên tầng thượng. Cô gái chuyên xoa bóp riêng cho ông ta đang mát-xa phần cổ bị đau cho ông. Cô chà xát lòng bàn tay vào vùng thịt giữa hai bả vai, từ từ nắn bóp xuống tới vừng có khăn che ở mông. Tay cô trườn xuống dưới thấp hơn… dưới chiếc khăn tắm. Numataka tỏ ra dửng dưng. Tâm trí của ông ta đang ở chỗ khác ông ta đang đợi điện thoại đổ chuông. Cho đến lúc này nó vẫn không có tín hiệu gì.
Có tiếng gõ cửa.
– Mời vào – Numataka làu bàu.
Cô gái vội kéo tay ra khỏi phía dưới tấm khăn.
Người trực tổng đài tiến vào và cúi người.
– Thưa ngài chủ tịch!
– Nói đi! – Numataka ra lệnh.
Người trực tổng đài cúi người lần thứ hai.
– Tôi muốn nói về việc trao đổi điện thoại. Cú gọi từ nước có mã 1 – Hoa Kỳ.
Numataka gật đầu. Đây là tin tốt lành. Cú gọi từ Mỹ. Ông mỉm cười. Chính xác là như thế.
– Ở nơi nào bên Mỹ – Ông hỏi.
– Họ đang tìm kiếm, thưa ngài.
– Tốt lắm. Hãy cho tôi biết khi họ có thêm thông tin mới.
Người trực tổng đài cúi đầu chào và xin phép đi ra.
Numataka cảm thấy gân cốt mình được thư giãn. Nước có mã số 1. Thực sự đây là một tin tốt lành.