Susan ướt sũng và run rẩy vì lạnh, ngồi co ro trên chiếc đi văng ở Node 3. Strathmore choàng chiếc áo khoác lên vai cô. Thi thể Hale nằm cách đó vài mét. Còi báo động lại tiếp tục rú. Như đá tan ra trên mặt ao đã đóng băng, TRANSLTR phát ra tiếng gãy rắc nghe thật khủng khiếp.
– Tôi sẽ xuống tắt nguồn, Strathmore nói và đặt tay lên vai động viên cô – Và tôi sẽ quay trở lại đây ngay!
Susan thẫn thờ nhìn chằm chằm phía sau ngài chỉ huy khi ông lao qua sàn Crypto. Ông không còn là người đàn ông khác thường của mười phút trước nữa. Ngài chỉ huy Travor Strathmore đã trở lại bình thường, sáng suốt, quyết đoán, làm mọi thứ để ổn định tình hình.
Những chữ cuối cùng trong bức thư tuyệt mệnh của Hale cứ chạy vùn vụt qua tâm trí cô như một đoàn tàu bị mất lái. “Trên hết, tôi thành thật xin lỗi anh, David Becker. Hãy tha thứ cho tôi, tôi đã mù quáng vì tham vọng”.
Cảm giác lo lắng lại bao trùm tâm trí Susan. David đang gặp nguy hiểm…hay còn tồi tệ hơn thế nữa cũng nên. Có lẽ tất cả đã quá muộn mất rồi. “Tôi thành thật xin lỗi anh, David Becker”.
Cô nhìn bức thư chằm chằm. Hale vẫn chưa hề kí tên – anh ta mới chỉ đánh máy tên ở cúối thư. Greg Hale. Anh ta nói thật những gì anh ta nghĩ, nhấn nút in, rồi sau đó tự vẫn – chỉ có vậy. Hale đã thề sẽ không quay lại nhà tù; anh ta đã giữ lời bằng cách chọn cái chết để thay thế.
– David… – cô thổn thức – David!
Lúc đó, ở độ cao 10 foot phía dưới sàn Crypto, ngài chỉ huy Strathmore bước xuống cầu thang đến tầng hầm thứ nhất. Quả là một ngày thảm bại. Những dự định đầy tinh thần yêu nước đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Ngài chỉ huy buộc phải đưa ra những quyết định khó khăn, tiến hành những hành động khủng khiếp – những hoạt động mà ông không bao giờ tưởng tượng là mình đủ khả năng để làm.
***
Đó là một lối thoát! Lối thoát duy nhất và đáng nguyền rủa! Chỉ có hai điều ông luôn nghĩ tới: Đất nước và danh dự.
Strathmore biết vẫn còn thời gian. Ông có thể tắt nguồn điện TRANSLTR. Ông có thể sử dụng chiếc nhẫn để bảo vệ cơ sở dữ liệu vô giá của quốc gia. Đúng, ông nghĩ, vẫn còn thời gian.
Strathmore xem xét quang cảnh hỗn độn xung quanh mình. Hệ thống phun hơi nước cứu hoả của toà nhà đã làm việc. TRANSLTR đang gầm gừ như một con mãnh thú bị trọng thương. Còi báo động rú lên liên tục. Những chiếc đèn xoay tít trông như những chiếc trực thăng đang hạ cánh trong màn sương dày đặc. Dò dẫm từng bước, tất cả những gì ông có thể nhìn thấy là Greg Hale – một chuyên gia giải mã trẻ tuổi đang ngước nhìn lên, ánh mắt như đang cầu xin và sau đó là một phát súng. Sự hy sinh của Hale là vì quốc gia và vì danh dự. NSA không thể chịu thêm một vụ tai tiếng nào nữa. Strathmore cần một vật hy sinh. Ngoài ra Greg Hale còn là một quả bom chưa được tháo ngòi.
Dòng suy nghĩ của Strathmore bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại di động, gần như bị át đi bởi tiếng còi rú và tiếng hơi nước phun phì phì. Ông thò tay vào thắt lưng trong khi vẫn sải bước.
– Nói đi. Mã khoá của tôi đâu? – một giọng quen thuộc vang lên.
– Ai đấy – Strathmore nói như hét vì lẫn trong tiếng ồn xung quanh.
– Là Numataka đây! – giọng nói kia trả lời lại giận dữ – Ông hứa bán mã khoá cho tôi cơ mà!
Strathmore vẫn tiếp tục đi.
– Tôi muốn sở hữu Pháo Đài Số! – Numataka rít lên.
– Chẳng có Pháo Đài Số nào cả! – Strathmore đốp lại.
– Cái gì?
– Chẳng có thuật toán nào không có thuật giải cả.
– Dĩ nhiên là có chứ! Tôi vừa thấy trên Internet mà! Mấy ngày nay nhân viên của tôi vẫn đang cố gắng giải mã đấy thôi.
– Nó chỉ là một con virus được mã hoá, may mà ông không giải mã được đấy.
– Nhưng mà…
– Chẳng mua bán gì nữa cả! – Strathmore hét lên. Tôi không phải là Dakota. Chẳng North Dakota nào ở đây cả! Hãy quên tất cả những gì tôi đã hứa hẹn đi!
Ông tắt điện thoại, nhét vào thắt lưng. Sẽ chẳng còn ai quấy rối ông nữa.
***
Cách đó khoảng 12 ngàn dặm, Tokugen Numataka đứng như trời trồng bên cửa sổ kính. Đlếu thuốc lá hiệu Umami suýt rơi khỏi miệng ông ta. Vụ làm ăn quan trọng nhất đời ông giờ chỉ còn là sương khói.
Strathmore vẫn tiếp tục đi xuống. Vụ mua bán thế là đã bị huỷ.
Tập đoàn Numatech sẽ không bao giờ có được thuật toán không có thuật giải đó và NSA cũng sẽ không bao giờ cài được cửa hậu vào đó
Giấc mơ của Strathmore từ rất lâu đã nằm trong kế hoạch này ông đã cẩn thận khi chọn Numatech. Numatech là một tập đoàn mạnh và rất có thể thắng trong vụ đấu giá mã khoá này.
Sẽ chẳng ai nghi ngờ nếu tập đoàn này có được mã khoá. Hiển nhiên công ty này không đời nào chịu bắt tay hợp tác với chính phủ Hoa Kỳ. Tokugen Numataka là một người Nhật thực thụ – sẵn sàng chết vì danh dự. Ông ta ghét người Mỹ. Ông ta ghét cả đồ ăn, phong tục, và hầu như mọi thứ, ông ta cũng căm ghét cách người Mỹ thâu tóm thị trường phần mềm toàn cầu.
Ý tưởng của Strathmore vô cùng táo bạo. Ông định tạo ra một chuẩn mực về mật mã chung cho thế giới với một cửa hậu bí mật cho NSA. Từ lâu ông đã khát khao được chia sẻ mơ ước đó với Susan và cùng cô thực hiện nhưng ông biết rằng điều đó là không thể. Cho dù cái chết của Ensei Tankado có thể cứu được hàng ngàn người trên thế giới trong tương lai thì Susan cũng không bao giờ đồng ý, cô là người theo chủ nghĩa hoà bình. Mình cũng là một người yêu hoà bình, Strathmore nghĩ, mình chỉ không được phép hành động giống một cách hoà bình mà thôi.
Ngài chỉ huy không hề do dự khi chọn người khử Tankado. Tankado ở Tây Ban Nha – và ở đây có Hulchot, 42 tuổi, người Bồ Đào Nha, hắn là một tên thạo việc, một trong những cánh tay đắc lực của Ngài chỉ huy từ nhiều năm nay. Hulohot đã làm việc cho NSA trên toàn châu Âu. Chưa bao giờ những vụ giết người của hắn lại bị phản hồi về Fort Meade (1).
Duy một điều lạ lùng là Hulohot bị điếc, do đó không thể liên lạc qua điện thoại được. Gần đây Strathmore đã trang bị cho hắn một phương tiện hiện đại của NSA, một chiếc máy tính Monocle.
Strathmore đã mua cho mình một chiếc SkyPaper và đặt cùng tần số với chiếc Monocle của Hulchot. Kể từ đó trở đi ông có thể liên lạc trực tiếp với Hulchot mà không bị theo dõi.
Tin nhắn đầu tiên mà Strathmore gửi cho Hulohot đã có một chỗ không rõ ràng. Họ đã thảo luận về điều này. Hãy giết Ensei Tankado và lấy lại bằng được mã khoá.
Strathmore chưa bao giờ hỏi tại sao Hulohot có thể làm được những điều phi thường như thế. Nhưng dù sao thì hắn đã lại làm điều đó một lần nữa. Ensei Tankado đã chết và được bác sĩ pháp y chuẩn đoán là do đau tim. Một vụ giết người hoàn hảo ngoại trừ một điều: Hulohot đã chọn nhầm địa điếm. Rõ ràng Tankado chết nơi cộng cộng và điều đó có thể đánh lừa được mọi người. Nhưng một điều không thể tính trước là mọi người xuất hiện quá sớm.
Hulohot bắt buộc phải trốn đi rồi quay lại kiếm mã khoá trên xác nạn nhân sau. Trước khi được chôn cất, xác Tankado đã thuộc quyền của bác sĩ pháp y tại Seville.
Strathmore vô cùng tức giận. Lần đầu tiên Hulchot đã không hoàn thành sứ mệnh được giao – hắn ta đã không gặp may trong vụ này. Lấy được mật khẩu từ Tankado là rất quan trọng, nhưng Strathmore biết rằng cử một kẻ sát nhân bị điếc đến nhà xác của vùng Sevllle là quá mạo hiểm. Ông đã cân nhắc nhiều lựa chọn khác Kế hoạch thứ hai bắt đầu hình thành. Đột nhiên Strathmore nhìn thấy cơ hội đạt được hai mục đích – Hai thay vì chỉ một. Vào lúc sáu rưỡi sáng ông gọi điện cho David Becker.
Chú thích:
(1)Fort Meade: Cơ quan đầu não của NSA