Thang máy của Strathmore lao xuống rất nhanh. Bên trong thang máy, Susan gắng sức hít sâu không khí trong lành vào lồng ngực. Choáng váng, cô dựa mình vào thành thang máy khi nó chuẩn bị dừng lại. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bánh răng chuyển động, thang máy lại hoạt động tiếp, lần này là theo chiều ngang. Susan cảm giác như chiếc thang máy đang đi lên khi nó bắt đầu đến khu trung tâm của NSA. Cuối cùng là một tiếng rít, thang máy dừng lại và cánh cửa mở ra.
Đang ho dữ dội, Susan Fletcher loạng choạng bước ra một hành lang xi-măng. Cô thấy mình đang ở trong một đường hầm thấp và hẹp. Hai đường màu vàng song song kéo dài trước mắt cô, chạy dài cho đến khi biến mất trong bóng tối.
Đó là đường cao tốc ngầm…
Cô lảo đảo bước đi theo đường hầm, tay lần theo tường để tìm lối Phía sau cô, cánh cửa thang máy đã đóng lại, bây giờ lại một lần nữa cô chìm trong bóng tối.
Yên lặng.
Chỉ còn nghe thấy tiếng máy rầm rập yếu ớt từ các bức tường dội lại.
Tiếng máy càng ngày càng rõ hơn.
Đột nhiên một luồng ánh sáng bừng lên như bình minh vừa ló rạng. Bóng tối bỗng chốc loãng dần ra thành một thứ ánh sáng xám mờ mờ. Các bức tường của đường hầm dần dần hiện rõ. Có một chiếc xe nhỏ đang rẽ ngoặt ở một góc của, đèn pha của nó làm cho cô loá mắt. Susan tựa lưng vào tường và nhắm mắt lại. Một luồng gió tạt mạnh và chiếc xe vụt qua.
Một giây sau, cô nghe thấy tiếng phanh gấp. Tiếng động cơ lại quay trở lại nhưng lần này là đi giật lùi. Vài giây sau chiếc xe dừng lại ngay cạnh cô.
– Cô Fletcher! – Một giọng đầy ngạc nhiên thốt lên.
Susan chằm chằm nhìn vào khuôn mặt có vẻ quen thuộc trong chiếc xe đánh gôn.
– Lạy chúa tôi. Cô không sao chứ? Chúng tôi tưởng cô đã chết rồi! – một giọng đầy ngạc nhiên.
Susan vẫn ngơ ngác.
– Tôi là Chad Brinkerhoff, trợ lý của ngài giám đốc – anh chàng lắp bắp, quan sát cô, chuyên gia giải mã vẫn còn choáng váng.
Susan chỉ có thể nói yếu ớt:
– TRANSLTR…
Brinkerhofí khẽ gật đầu:
– Quên chuyện đó đi. Thôi, lên xe nào!
Ánh sáng đèn pha của chiếc xe gôn lướt trên tường xi măng.
– Có virus trong cơ sở dữ liệu chính – Brinkerhoff thốt ra.
– Tôi biết – Susan nói thều thào.
– Chúng tôi cần cô giúp đỡ.
Susan cố không để mình bật khóc.
– Strathmore… ông ấy….
– Chúng tôi biết, ông ấy đã bỏ qua vòng bảo vệ Gauntlet – Brinkerhoff nói.
– Đúng thế… và… – cô thấy cố họng mình cứng lại. Ông ta còn giết David!
Brinkerhoff đặt bàn tay lên vai cô an ủi:
– Sắp đến nơi rồi, cô Fletcher. Cố lên nào!
Chiếc xe gôn Kensington tốc độ cao vòng qua một góc của và phanh kít lại. Bên cạnh họ là một nhánh rẽ vuông góc với đường hầm, một hành lang được chiếu sáng bằng một thứ ánh sáng đỏ mờ hắt lên từ phía sàn.
– Nào – Brinkerhoff nói, đỡ cô ra khỏi xe.
Anh ta dẫn cô vào trong hành lang. Susan đi theo anh ta một cách vô thức như người mộng du. Hành lang bỗng trở nên dốc đứng Susan vịn lấy cầu thang và theo Brinkerhoff đi xuống. Không khí càng ngày càng lạnh hơn. Họ tiếp tục đi xuống sâu hơn.
Càng xuống sâu trong lòng đất, hành lang càng hẹp dần. Từ phía sau họ dội lại tiếng bước chân đi rất mạnh, bước chân của một người đang cố đuổi theo. Tiếng chân ngày càng rõ hơn. Cả Brinkerhoff và Susan cùng dừng lại và ngoái đầu lại.
Một người đàn ông da đen lực lưỡng sải bước về phía họ. Susan chưa nhìn thấy ông ta bao giờ. Bước đến gần, ông nhìn cô với ánh mắt thăm dò:
– Ai đây? – Ông ta hỏi.
– Cô Susan Fletcher”, Brinkerhoff trả lời.
Người đàn ông to lớn rướn lông mày. Thậm chí ngay khi trong bộ dạng lem luốc và toàn thân ướt đầm, trông Susan Fletcher vẫn đẹp hơn nhiều so với những gì ông tưởng tượng.
– Còn ngài chỉ huy?
Brinkerhoff lắc đầu.
Ông không nói gì, cúi đầu hồi lâu, rồi quay lại phía Susan:
– Tôi là Leland Fontaine, rất vui vì cô đã an toàn – ông đưa tay bắt tay cô.
Susan nhìn ông chằm chằm. Cô luôn biết rằng, một ngày nào đó cô sẽ được diện kiến ngài giám đốc NSA nhưng cô không thể nào tưởng tượng nổi một tình huống gặp gỡ như thế này.
– Đi nào, cô Fletcher! – Fontaine nói và dẫn đường phía trước – Chúng tôi cần sự hỗ trợ của tất cả mọi người.
Trong lớp sương đỏ mờ ảo phía cuối hành lang, một bức tường thép chặn ngay trước lối đi. Fontaine tiến đến và nhập mật mã vào một hốc tường. Sáu đó ông đặt bàn tay phải lên một ô kính nhỏ.
Một luồng ánh sáng nhấp nháy trong giây lát và cánh cửa khổng lồ rung chuyển rồi trượt sang bên trái.
Chỉ có một phòng duy nhất trong NSA quan trọng hơn Crypto, và Susan Fletcher biết, cô đang chuẩn bị bước vào căn phòng đó.