Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pháo Đài Số

Chương 72

Tác giả: Dan Brown

Susan Fletcher trượt trên sàn Crypto tối đen như mực hướng về phía lối đi dẫn đến phòng Strathmore. Phòng ngài chỉ huy cách xa chỗ Hale đang nằm quằn quại, vì vậy Susan có thể bước vào trong khu nhà đã bị khoá.
Khi Susan bước lên đến bậc cuối cùng của cầu thang hẹp dẫn đến phòng Strathmore, cô trông thấy cửa phòng ngài chỉ huy mở toang, khoá điện không hoạt động vì điện bị cúp. Cô lẻn vào bên trong.
– Ngài chỉ huy – ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng đỏ mực phát ra từ máy chủ của Strathmore.
– Ngài chỉ huy! – cô gọi lại lần nữa – Ngài chỉ huy!
Đột nhiên Susan nhớ ra rằng ngài chỉ huy vẫn đang ở trong phòng An ninh hệ thống. Cô quay người nhìn khắp căn phòng trống, nỗi kinh hoàng trong cô khi vừa đối mặt với Hale vẫn chưa nguôi. Cô phải ra khỏi Crypto. Pháo Đài Số hay không Pháo Đài Số không còn nghĩa lý nữa rồi, giờ là lúc cô phải hành động, huỷ lệnh vận hành TRANSLTR và trốn khỏi nơi này. Cô đưa mắt nhìn đèn tín hiệu trên máy chủ đang sáng đỏ rồi lao tới bàn máy. Cô lóng ngóng đưa tay dò dẫm bàn phím. Huỷ lệnh vận hành TRANSLTR!
Nhiệm vụ giờ rất đơn giản bởi cô đang sử dụng máy chủ được phép thực hiện lệnh. Susan nhấp chuột vào đúng cửa số điều khiển cô đang tìm và gõ:
HUỶ LỆNH VẬN HÀNH
Trong giây lát, ngón tay cô ngập ngừng khi ấn phím ENTER.
– Susan! – Một giọng nói vang lên như quát từ phía cửa. Susan hoảng sợ rụt tay lại, cô lo sợ đó là giọng của Hale. Nhưng không phải, đó là giọng của Strathmore. Ông đứng đó, mặt tái nhợt đầy căng thẳng dưới ánh sáng đỏ rực của đèn tín hiệu, lồng ngực phập phồng.
– Chuyện gì thế này?
– Ngài… ngài chỉ huy! – Susan giọng hổn hển.
– Hale đang ở trong Node 3! Anh ta vừa tấn công tôi!
– Cài gì? Không thể thế được! Hale bị nhốt ở dưới…
– Không! Anh ta đã trốn thoát! Chúng ta cần gọi ngay bảo vệ tới đây! Tôi đang huỷ lệnh vận hành TRANSLTR! – Susan với tay đến bàn phím.
– ĐÙNG ĐỘNG VÀO ĐÓ! – Strathmore lao người đến bàn máy và giật mạnh tay Susan ra khỏi bàn phím.
Susan co người lại, sửng sốt. Cô nhìn ngài chỉ huy trân chối. Lần này là lần thứ hai, ông hành động thật kỳ quặc khiến cô không sao hiểu nổi. Susan bỗng cảm thấy đơn độc.
***
Strathmore chợt trông thấy máu trên áo cô và ngay tức khắc, ông ân hận vì hành động nổi cáu bột phát của mình.
– Lạy chúa, Susan. Cô không sao chứ?
Susan im lặng không trả lời.
Strathmore hối hận, giá như ông đừng quá đột ngột không cần thiết như vậy. Đầu óc ông xáo trộn. Ông đã nói dối Susan quá nhiều. Trong ông ngổn ngang bao điều – có những điều Susan không hay biết – có những điều ông chưa nói với cô và mong sao ông sẽ không bao giờ phải nói ra điều đó.
– Tôi xin lỗi – Ông nhẹ nhàng nói – Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
Susan quay đi.
– Tôi không sao. Vết máu này không phải là máu của tôi. Chỉ cần đưa tôi ra khỏi nơi này, vậy thôi.
– Cô bị thương à – Strathmore đặt một tay lên vai cô. Susan rụt người lại. Ông hạ bàn tay xuống và nhìn đi chỗ khác. Khi ông quay lại nhìn vào mặt Susan, ông nhận thấy hình như cô đang nhìn vào một vật gì đó ở trên tường đằng sau vai ông.
Ở đó trong bóng tối, một bàn phím nhỏ đã sáng đủ điện.
Strathmore nhìn theo ánh mắt cô và cau mày. Ông những tưởng Susan không nhìn thấy bảng điều khiển đang sáng đỏ đó. Bàn phím được chiếu sáng chính là bàn phím điều khiển thang máy riêng của ông. Strathmore và các vị quan khách có quyền thế vẫn dùng thang máy đó để ra vào Crypto mà mọi nhân viên khác đều không hay biết sự có mặt của họ. Thang máy này đi xuống sâu hơn toà nhà Crypto 5 feet và di chuyển ngang 109 yard xuyên qua một đường hầm được xây dựng kiên cố, dẫn đến các tầng hầm của toà nhà chính trong khu liên hợp NSA. Chiếc thang nối Crypto với NSA lấy nguồn điện từ toà nhà chính của khu liên hợp; nó luôn có điện cho dù nguồn điện của Crypto đã bị cắt.
Strathmore thừa biết rằng thang máy này luôn có điện nhưng ngay cả lúc Susan bị đập mạnh vào cửa ra chính ở tầng dưới, ông cũng không hề đả động đến nó. Ông không thể để Susan thoát ra ngoài – chưa đến lúc phải chọn giải pháp ấy. Ông cân nhắc, không biết nên tiết lộ cho Susan biết nhũng gì đủ để níu chân cô ở lại nơi này.
Susan xô người qua mặt Strathmore và lao tới bức tường phía sau ông. Cô đập mạnh vào các nút đang sáng trên bàn phím.
– Mở ra đi – cô khẩn cầu. Nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
– Susan.. – Strathmore lặng lẽ nói – Phải có mật khẩu mới mở được thang máy.
– Mật khẩu ư – cô tức tối nhắc lại. Nói rồi Susan quay lại nhìn kĩ bảng điều khiển. Phía dưới bàn phím chính có một bàn phím khác, nhỏ hơn với các nút bé li ti. Trên mỗi nút in một kí tự trong bảng chữ cái. Susan quay lại phía Strathmore.
– Mật khẩu là gì! – cô gặng hỏi.
Strathmore nghĩ ngợi hồi lâu rồi thở dài nặng nhọc.
– Susan, cô hãy ngồi xuống đã!
Susan không thể tin nổi vào tai mình nữa.
– Ngồi xuống đi – ngài chỉ huy nhắc lại, giọng ông kiên quyết hơn.
– Để tôi ra khỏi đây! – Susan ném cái nhìn bực tức về phía cánh cửa phòng đang mở của ngài chỉ huy.
Strathmore đưa mắt nhìn Susan Fletcher đang trong tâm trạng hoảng loạn. Ông bình tĩnh đi về phía cửa, bước ra ngoài lên phía đầu cầu thang rồi nhìn sâu vào bóng tối. Không thấy bóng dáng Hale đâu, ông quay lại và đóng cửa. Sau đó ông kéo chiếc ghế đặt ngay trước cửa để chặn rồi đến bên bàn làm việc của mình, ông kéo ngăn bàn, lấy ra thứ gì đó. Trong ánh sáng đỏ lờ mờ yếu ớt của đèn tín hiệu trên máy chủ, Susan nhận ra thứ ông đang cầm trên tay.
Mặt cô tái dại. Đó là một khẩu súng.
Strathmore kéo hai chiếc ghế ra giữa căn phòng. Ông xoay ghế đồi diện với cửa ra vào đang đóng kín rồi ngồi xuống. Ông cầm khẩu Beretta bán tự động bóng loáng và ngắm thẳng về phía cánh cửa. Một lát sau ông thu khầu súng lại rồi nghiêm giọng nói:
– Susan, giờ chúng ta an toàn rồi. Chúng ta cần phải nói chuyện. Nếu Greg Hale đột nhập qua cánh cửa này… – ông bỏ lửng câu nói.
Susan im lặng không nói lời nào.
Strathmore nhìn cô thật lâu trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Ông vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh mình rồi nói:
– Susan, ngồi đi. Tôi có chuyện cần nói với cô – Cô không động đậy khi mà tôi chưa nói xong – Ông tiếp tục nói – Tôi sẽ cho cô biết mật khẩu thang máy. Sau đó đi hay ở là tuỳ cô quyết định.
Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Trong tâm trạng choáng váng, sững sờ, Susan bước tới và ngồi xuống bên cạnh Strathmore.
– Susan – Ông bắt đầu nói – Tôi đã không hoàn toàn thành thật với cô.

Bình luận