Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 339: Dương Phàm động lòng

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Tưởng Tiêu Đan là chủ lực của đội tuyển nữ hệ tiếng Trung sắp tham gia giải thi đấu bóng rổ hữu nghị của trường, mỗi ngày bận tập luyện ở sân bóng rổ không thấy bóng dáng.

Buổi tối chờ Tưởng Tiêu Đan về ký túc xá, Doãn Dao ngạc nhiên kêu lên: “Tiêu Đan, mau soi gương đi!”

Không hiểu gì, Tưởng Tiêu Đan bị Doãn Dao kéo tới trước gương nhỏ, Tưởng Tiêu Đan nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy mình bị sao: “Sao vậy? Tớ vẫn tốt mà!”

Doãn Dao chậc chậc nói: “Trông gương mặt cậu này, vốn không trắng, giờ ngày ngày phơi dưới ánh mặt trời, hình như đen đi rất nhiều đó.”

Tưởng Tiêu Đan không quá để ý nhún vai: “Tập luyện mà, không có cách nào khác, đen đi tí thôi!”

Vu Giai đang nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe vậy lập tức nói: “Gương mặt con gái quan trọng nhất, nhất định phải chăm sóc kĩ, không tranh thủ lúc trẻ dưỡng nhiều, sau này làn da sẽ thô ráp. Cậu xem, ngày nào tớ cũng đắp mặt nạ không dám gián đoạn.”

Doãn Dao nghe xong cũng đi đắp mặt nạ.

Chu Tiểu Vân nhìn Vu Giai như có ma thuật lột lớp màng mỏng trên mặt xuống, chậc chậc, cảm giác tựa như lột cả da mặt xuống vậy. Nhưng sau khi đắp mặt nạ xong hình như da Vu Giai trắng hơn một chút.

Vu Giai hào phóng đưa mặt nạ mình dùng cho những người khác dùng thử.

Tưởng Tiêu Đan không từ chối được ý tốt của Vu Giai, ngồi trên giường tùy cô ấy làm đẹp cho mình.

Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt Tưởng Tiêu Đan trắng bệch ngồi yên một chỗ như nữ quỷ không khỏi nở nụ cười: “Tiêu Đan, nếu buổi tối cậu để nguyên thế này ra ngoài, đảm bảo hù chết ối người.”

Tưởng Tiêu Đan nhe răng trợn mắt muốn cù Chu Tiểu Vân.

Vu Giai ngăn không cho cô động đậy: “Chớ lộn xộn, thành thành thật thật ngồi đây. Nhất là gương mặt tốt nhất không nên có biểu cảm gì.”

Vẻ mặt Tưởng Tiêu Đan đau khổ nói: “Tớ còn phải ngồi thế này bao lâu nữa mới được a!”

Vu Giai nói: “Chí ít cũng phải hơn mười phút!”

Tưởng Tiêu Đan thở dài não nề, bảo lên nhầm thuyền giặc.

Tiền Đóa Đóa thay xong quần áo trở về, thấy Doãn Dao và Tưởng Tiêu Đan đều đắp mặt nạ thì hứng thú, cũng đem của mình ra: “Tiểu Vân, đến xem mặt nạ tuần trước tớ mới mua này. Hiệu qủa tốt cực, không giống loại bình thường dính trên mặt, của tớ không khác sữa rửa mặt mấy, mát xa trên mặt mấy cái là rửa được luôn.”

Vu Giai vừa nghe thế lập tức xông tới, cùng Tiền Đóa Đóa nghiên cứu.

Tiền Đóa Đóa muốn cả Chu Tiểu Vân cũng tới thử xem, cô đành phải thành thật ngồi trên ghế để Tiền Đóa Đóa thoa lên mặt mình, không có cảm giác mấy, chỉ thấy trên mặt rất mát.

Mấy phút sau, Chu Tiểu Vân rửa mặt.

Tiền Đóa Đóa truy vấn cảm giác thế nào, Chu Tiểu Vân không tiện nói không có cảm giác: “Ách, rất tốt.”

Vu Giai cũng thử xem.

Chu Tiểu Vân quay qua nhìn Tưởng Tiêu Đan vẫn đang ngồi đó! Mặt nạ đã khô nên không tiện nói chuyện.

Nghe Tưởng Tiêu Đan hàm hồ hô: ‘Tiểu Vân, mau tới rửa hộ tớ mấy thứ này đi.”

Tưởng Tiêu Đan rửa mặt xong thở phào nhẹ nhõm: “Có đánh chết tớ sau này tớ cũng không động đến mấy thứ này đâu.”

Chu Tiểu Vân cười ha ha, con gái cá tính như Tưởng Tiêu Đan đúng là hiếm thấy!

Ngày Tưởng Tiêu Đan đi thi đấu, nữ sinh phòng 301 đều đi cổ vũ cho cô ấy.

Trên khán đài cao không ít sinh viên đứng xem. Có cả nam nữ, xem ra đều là tới giúp vui Chu Tiểu Vân ở trên khán đài đụng phải Dương Phàm. Một trường học lớn như vậy, tuy nói học cùng một trường, thế nhưng tỉ lệ gặp mặt rất nhỏ, Chu Tiểu Vân là lần đầu tiên ở trong sân trường gặp Dương Phàm đấy!

Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân, nói chuyện với cô.

“Hôm nay sao cậu cũng tới?” Dương Phàm hỏi.

Chu Tiểu Vân nhoài người ra chỉ dưới sân: “Nhìn đi, Tưởng Tiêu Đan phòng tớ đang thi đấu dưới sân, chính là người mặc áo thể thao màu đỏ đó. Chúng tớ đi cổ vũ cho cô ấy.”

Dương Phàm nhìn qua, lập tức nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang của cô gái ấy. Với chiều cao 1m7, đứng trong đội tuyển nữ chơi bóng rổ không phải cao nhất nhưng rất kỳ quái, Dương Phàm liếc mắt đã thấy Tưởng Tiêu Đan tóc ngắn.

Duyên phận giữa người với người có thể đột nhiên tới ngay lúc này. Giữa đám ông bạn có thể liếc nhìn nàng không phải cũng là một loại duyên phận sao?

Dương Phàm cũng thích chơi bóng rổ, phân tích về diễn biến trận thi đấu rất rõ ràng. Chu Tiểu Vân vui vẻ vì có bình luận viên ngồi cạnh giới thiệu.

Trông ánh mắt Dương Phàm không chớp tí nào, không phải đang nhìn Tưởng Tiêu Đan đó sao?

Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng này của Dương Phàm cảm thấy rất thú vị, nhận thức Dương Phàm đã nhiều năm cô chưa từng thấy cậu ta biểu hiện hứng thú rõ ràng với cô bé nào như vậy. Nhớ hồi cấp hai Tần Tuyết luôn có hảo cảm với cậu ta, đáng tiếc cậu ta giả ngốc, lên cấp ba vẫn vậy.

Không ít cô gái trong sáng ngoài tối ngầm tiếp cận Dương Phàm, nhưng cậu ta không động đậy, hoàn toàn không có thời kỳ trưởng thành xuân tâm nhộn nhạo của lũ con trai.

Chu Tiểu Vân cố ý trêu cậu ta: “Dương Phàm, cậu xem Tưởng Tiêu Đan chơi bóng rổ thế nào?”

Dương Phàm bất thình lình có chút bị xem thấu tâm tư, giả vờ yên lặng đáp: “Trong nhóm nữ, cậu ấy chơi bóng không tệ lắm.”

Lúc này, vừa vặn Tưởng Tiêu Đan cướp được bóng, một cú ném xa ba điểm.

Trúng!

Trên khán đài vỗ tay ầm ĩ, Dương Phàm đứng lên lớn tiếng nói “Hay”! Chu Tiểu Vân kích động vỗ tay liên tục, ba điểm đó, đẹp trai quá đi.

Tưởng Tiêu Đan nghe được tiếng trên khan đài trầm trồ khen ngợi, theo tiếng nhìn qua, vừa vặn thấy được Chu Tiểu Vân và Dương Phàm. Cô hài lòng giơ chữ V, nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn vầng thái dương.

Giây phút đó Dương Phàm cảm thấy tim mình đập thình thịch. Sống hai mươi năm, rốt cuộc cậu cảm nhận được cảm giác động lòng vì một cô gái.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Tưởng Tiêu Đan người ướt đẫm mồ hôi đi tới. Mấy người Chu Tiểu Vân và Tiền Đóa Đóa sớm nghênh đón, chuẩn bị ăn mừng đội nữ hệ tiếng Trung chiến thắng.

Dương Phàm tất nhiên không tiện đi theo, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan gương mặt ướt mồ hôi, làn da bị phơi rám nắng, cõi lòng đầy tâm sự ra về.

Mấy ngày sau, Dương Phàm luôn có chút tâm thần không yên. Nghĩ đến tìm Chu Tiểu Vân giúp đỡ, lại ngại. Lúc này, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao Lý Thiên Vũ luôn do dự lo trước nghĩ sau khi đối mặt với Chu Tiểu Vân. Aizz, hóa ra sau khi thích một cô gái, các bạn nam không thể thẳng thắn nổi…

Cuối cùng anh không nhịn được gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ: “Thiên Vũ, sao gần đây cậu không đến tìm tớ hả?”

Lý Thiên Vũ ở bên kia cười ha ha: “Không phải cậu không biết chủ nhật tớ phải đi làm, thế nào, muốn tớ kéo đi à?”

Dương Phàm cười mắng Lý Thiên Vũ một câu, sau đó hẹn cậu bạn sang đây chơi một ngày.

Lý Thiên Vũ giả vờ trầm tư suy nghĩ một lúc: “Được rồi, tối thứ sáu tớ qua chỗ cậu. Nhưng chỉ có thể ở một tối thôi, chiều hôm sau tớ phải về.”

Dương Phàm cuối cùng cũng trấn tĩnh hơn một chút.

Chọn tập
Bình luận