Đến buổi tối, Chu Tiểu Vân gọi cho Lý Thiên Vũ: “Thiên Vũ, em gái em đến đây chơi mấy ngày. Buổi trưa hôm nay vừa đến nơi, em và em trai đã đưa nó đi dạo một buổi chiều. Tối nay anh có rảnh ăn cơm với mấy chị em em không?”
Ở bên kia Lý Thiên Vũ hơi chần chừ: “Chắc tối anh phải tăng ca, thế này đi, anh đi xin phép quản lý, cho nghỉ sớm một chút. Nhưng mà, giờ anh chưa có thời gian.”
Chu Tiểu Vân “vâng” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Nhị Nha thò đầu sang: “Chị, anh Lý Thiên Vũ có đến không!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Anh ấy bận tăng ca, sẽ đến một chút. Chúng ta không cần đợi, ăn cơm trước đi!”
Đây là một nhà hàng có nét đặc sắc riêng, là nơi nổi tiếng nhất giữ độc quyền về miến, tiết vịt. Chu Tiểu Vân sống ở đây mấy năm, cũng thường đến ăn.
Nhị Nha cười hì hì: “Anh Lý Thiên Vũ trễ thế này mà phải tăng ca a, hình như anh ấy rất bận!” Hiện tại gần bảy giờ, bình thường người đi làm đã tan tầm.
Nghĩ đến Lý Thiên Vũ làm việc vất vả như vậy, Chu Tiểu Vân không khỏi thở dài: “Công ty của anh ấy cái gì cũng tốt, mỗi tội cường độ làm việc quá lớn. Tăng ca là chuyện thường, hơn nữa thường xuyên cuối tuần không được nghỉ. Bởi vì thường có vụ sửa chữa phần mềm giao cho bọn họ, vì thế lắm lúc mấy ngày liên tục tăng ca. Cực kì vất vả.”
Đương nhiên, tăng ca gấp đôi bù lại tiền lương kếch xù, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến các nhân viên không oán thán.
Chẳng qua, Chu Tiểu Vân thường xuyên cảm thấy đau lòng cho Lý Thiên Vũ. Cô luôn cảm thấy công việc của anh quá mệt mỏi, quá cực khổ. Cũng may tuổi còn trẻ, nếu lớn tuổi chắc chắn không thể thích ứng với guồng công việc này.
Thảo nào thành phần tri thức ở các thành phố lớn luôn yêu cầu sức khỏe tốt, bởi công việc của bọn họ cần thời gian và cường độ làm việc khổng lồ.
Nhị Nha thè lưỡi: “Em vẫn nghĩ làm việc ở xí nghiệp nước ngoài rất trâu bò, hóa ra vất vả như vậy. Sau này em nên thành thật an phận chọn một công việc nhàn hạ.”
Tay Tiểu Bảo cầm đũa gõ vào đầu Nhị Nha một cái: “Em chỉ lười biếng, còn chưa bắt đầu học đại học đã nghĩ tìm việc nhàn hạ. Bây giờ, đâu dễ tìm việc thanh nhàn, an phận hả? Thanh niên phải nếm trải gian khổ, không tranh thủ tuổi trẻ cố gắng hết mình, đến khi lớn tuổi hối hận cũng không kịp.”
Chu Tiểu Vân có nhận thức mới về Tiểu Bảo, thái độ sống của anh rất tích cực, hướng về phía trước! Ừm, không hổ là em trai của Chu Tiểu Vân cô! Xuất sắc, tiến tới… Mà khoan, khoe khoang là hành vi không tốt, đình chỉ!
Nhị Nha không ngừng hâm mộ các anh chị: “Chị, bây giờ chị là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng internet, sau này nhất định tiền đồ vô lượng. Còn anh Hai, sắp trở thành một bác sĩ, trị bệnh cứu người, có thể nhận phong bì kiếm thêm khoản thu nhập… Ai u, anh Hai, anh đừng dùng đũa đập đầu em nữa! Đau a!”
Tiểu Bảo không khách khí dùng đũa gõ mạnh vào đầu Nhị Nha nói: “Ai cho em nói bậy, ai nói làm bác sĩ nhất định phải nhận phong bì kiếm thêm khoản thu nhập, đó là hành vi không có đạo đức. Sau này anh quyết không như vậy.”
Nhị Nha gió chiều nào che chiều ấy nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh Hai em đâu giống họ, tất nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Ý của em là tương lai của anh chị đều sáng sủa. Chỉ có tương lai của em chưa biết ở phương nào đây!”
Tay Nhị Nha chống má, thở dài nói: “Anh cả là niềm tự hào của cả nhà, thường nhận giải thưởng ở cuộc thi đấu toàn quóc, sau này chưa biết chừng còn có cơ hội đại diện cho quốc gia đi tham gia á vận hội gì đó. Chỉ có em…”
Làm em út trong bốn anh chị em, Nhị Nha vẫn cảm thấy có chút tự ti vào bản thâ. Không biết có phải bởi vì các anh trai chị gái đều quá ưu tú không, cô luôn cảm giác dưới quầng sáng chói lòa của anh chị, cô ảm đạm không có ánh sáng.
Anh cả là một vận động viên ưu tú, anh Hai trở thành bác sĩ. Chị càng thông minh, thành tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên internet. Tương lai của mình ở đâu?
Chu Tiểu Vân rất không quen nhìn Nhị Nha bỗng nhiên toát ra một tia buồn bã, nói thật, cô quen với một Nhị Nha vô tâm vô phế, cười vui vẻ. Cô chưa từng nghĩ tới Nhị Nha cũng có nhiều trăn trở.
Chu Tiểu Vân an ủi: “Tiểu Nguyệt, em sắp lên đại học. Em còn bé, tương lai anh chị đã định hình, chỉ có tiềm lực của em chưa phát huy toàn bộ. Biết đâu, tương lai em lại là người có tiền đồ nhất trong bốn anh em chúng ta!”
Nhị Nha cảm thấy thoải mái hơn khi nghe chị nói: “Vâng, chị, chị nói đúng! Sau này em nhất định phải cố gắng hết mình, em nghĩ, tương lai chắc chắn em sẽ tìm được hướng đi cuộc đời mình.”
Nhìn thấy Nhị Nha thông suốt, tâm trạng Chu Tiểu Vân cũng thăng hoa theo.
Tiếng chuông di động vang lên tích tích, Chu Tiểu Vân ra xem, bật cười: “Chị đang định gọi cho Lưu Lộ thì cô ấy đã gửi tin nhắn đến, bảo là hai ngày nữa cô ấy được nghỉ hè, sẽ đến đây. Bảo chị chuẩn bị hộ chỗ ở.”
Nhị Nha hưng phấn nói: “Vậy em chưa về vội, em muốn đi cùng chị Lưu Lộ đi chơi hết các địa điểm ở thành phố N.”
Tiểu Bảo cười nói: “Không phải em định làm bóng đèn huỳnh quang chứ, em cho rằng chị Lưu Lộ đến đây tìm ai? Đương nhiên là anh cả yêu quý của chúng ta. Chúng ta nên tránh đi, để hai anh chị ấy đoàn tụ mấy ngày.”
Chu Tiểu Vân gật đầu phụ họa, trong lòng suy tính nên thuê riêng một phòng cho Lưu Lộ không. Nếu không, nhà có hai phòng, Lý Thiên Vũ ngủ một phòng, một phòng của mình và Nhị Nha, đâu còn chỗ cho cô ấy ở?
Tiểu Bảo vừa nghe Chu Tiểu Vân có lại đi phòng cho thuê tính toán lên đường: “Chị, em thấy chị cứ thuê một phòng gần chỗ chị đi. Sau này, chị Lưu Lộ về, căn phòng đó để lại cho em. Mấy ngày nữa em cũng phải chuyển ra khỏi ký túc xá, em đang lo không biết chuyển đi đâu!”
Thật ra bệnh viện cũng nói sẽ cung cấp chỗ nghỉ, chẳng qua Tiểu Bảo không thích ở lại ký túc xá lắm. Sống tập thể trong ký túc xá bốn năm, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, thuê một mình một phòng thoải mái hơn. Ở điểm này, anh và Chu Tiểu Vân cực kì giống nhau, thích yêu tĩnh.
Chu Tiểu Vân đồng ý, hẹn Tiểu Bảo ngày mai sẽ đi tìm phòng ở, phải chuẩn bị xong xuôi trước khi Lưu Lộ đến.
Trong lúc cười cười nói nói, ba người đã ăn no bụng. Đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Lý Thiên Vũ đầu đầy mồ hôi chạy đến.
Lý Thiên Vũ liên tục xin lỗi: “Ngại quá, anh vừa xong việc là đến ngay.”
Chu Tiểu Vân thấy trán anh toàn mồ hôi, thuận tay cầm khăn giấy trên bàn, giúp anh lau sạch mồ hôi.
Lý Thiên Vũ liếc mắt đưa tình vinh dự nói: “Cám ơn em, Tiểu Vân!”
Nhị Nha ở bên cạnh chà chà da gà nổi toàn thân: “Oa, quá buồn nôn, em không chịu nổi.”
Chu Tiểu Vân lườm em gái.
Lý Thiên Vũ cười ha ha: “Tiểu Nguyệt, muốn ăn gì, anh dẫn em đi ăn.”
Chu Tiểu Vân sẵng giọng: “Bọn em ăn no cả rồi, không còn bụng nhét nữa. Anh gọi món ăn một mình đi!”
Lý Thiên Vũ rất nhanh gọi một bát miến nổi tiếng nhất ở đây, giải quyết nhanh gọn trong hai, ba phút, sau đó bốn người đi cùng nhau.
Chu Tiểu Vân nói: “Chí Kiệt, đêm nay em về cùng anh chị đi, ngủ chung với Lý Thiên Vũ. Sáng mai dậy đi tìm phòng với chị luôn.”
Tiểu Bảo gật gật đầu.
Lý Thiên Vũ hiếu kỳ hỏi: “Sao phải thuê thêm phòng? Để Tiểu Nguyệt ngủ với em không được à?”
Chu Tiểu Vân giải thích qua về việc Lưu Lộ sắp đến.
Lý Thiên Vũ tán thành, gật gật đầu.