Tới nơi Lưu Lộ ở, không ngờ không gặp được.
Các nữ sinh cùng ký túc xá nói: “Sáng sớm nay Lưu Lộ đã xuống phòng y tế truyền nước rồi, hai người đến đó chắc có thể tìm được cậu ấy.”
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ vừa đi vừa hỏi tìm đến phòng y tế.
Phòng y tế trường không rộng lắm, có hai hàng ghế dài, nơi Lưu Lộ truyền nước có mấy bạn học đang ngồi chờ, Chu Tiểu Vân vừa liếc mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Lưu Lộ.
“Lưu Lộ!” Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đồng thời kêu lên.
Lưu Lộ thấy hai người đến thì rất bất ngờ, nở nụ cười: “Tiểu Vân, anh Tiểu Vũ, sao hai người lại đến đây?”
Chu Tiểu Vân đi đến cạnh giường: “Nghe Lý Thiên Vũ nói cậu bị bệnh nên mình tới thăm. Sao rồi, có khá hơn chút nào không?”
Nhìn thấy hai người, tinh thần Lưu Lộ tốt hơn rất nhiều: “Uhm, rất tốt, có lẽ chỉ cần truyền nước một lần nữa thôi, sau này uống thuốc là được.”
Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ hàn huyên một lúc. Cô sớm để ý tới một nam sinh đang đứng cạnh giường, đeo kính rất nho nhã.
Chu Tiểu Vân liếc mắt ý bảo Lưu Lộ giới thiệu.
Lưu Lộ nói một câu rất tùy ý: “Đây là bạn học của tớ, Quách Thụy.”
Chu Tiểu Vân lập tức hiểu rõ, có lẽ đây là người theo đuổi trong truyền thuyết, xem ra Quách Thụy này rất ân cần, còn đến tận phòng y tế ngồi chờ lúc Lưu Lộ truyền nước, coi như dụng tâm lương khổ.
Lưu Lộ quay sang nói với Quách Thụy: “Tớ đã nói sáng nay truyền nước cậu không cần đến mà, hiện tại anh họ và bạn của tớ tới rồi, cậu nên về đi!”
Quách Thụy không tình nguyện ra ngoài.
Chu Tiểu Vân trêu chọc: “Lưu Lộ, xem ra cậu rất có giá nha, người ta còn theo đuổi đến tận phòng y tế kia kìa!”
Lưu Lộ bĩu môi: “Tớ nói thế nào cũng không chịu đi, cũng may hai người đã tới, nếu không tớ vẫn tiếp tục bị cậu ta quấy rầy.”
Thấy Lưu Lộ không giống nói dối, Chu Tiểu Vân thay Đại Bảo thở phào nhẹ nhõm.
Đại Bảo a Đại Bảo, sao anh vẫn chưa chịu hành động gì hết vậy? Lưu Lộ người ta xinh đẹp như hoa như ngọc thế này chắc chắn có không ít người theo đuổi, không chừng một thời gian nữa bị cướp mất thì sao đây?
Chu Tiểu Vân thầm nghĩ lần sau Đại Bảo đến tìm, nhất định cô phải cảnh tỉnh anh ấy một chút, xem xem rốt cục thái độ của anh ấy là như thế nào.
Hai người cùng chờ Lưu Lộ truyền nước xong, sau khi ăn cơm trưa, Chu Tiểu Vân chuẩn bị ra về.
Lưu Lộ muốn giữ cô lại, Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu: “Cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, chờ thân thể khá hơn tớ lại đến, nhìn thấy cậu bộ dáng yếu ớt thế này, tớ sao nỡ làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ!”
Lưu Lộ dặn Chu Tiểu Vân phải thường xuyên đến thăm, sau đó leo lên giường đi ngủ.
Lý Thiên Vũ lại chở Chu Tiểu Vân về.
Tới nửa đường, đi qua công viên, Lý Thiên Vũ bỗng nhiên dừng xe lại, nói: “Tiểu Vân, giờ mới hơn hai giờ, chúng ta về giờ này hơi sớm, hay là vào công viên đi dạo một lúc!”
Đây là hẹn hò biến tướng sao?
Chu Tiểu Vân nhìn khuôn mặt tràn đầy hi vọng của Lý Thiên Vũ, không thể thốt ra lời từ chối. Một lát sau, cô khẽ gật đầu.
Lý Thiên Vũ vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Hẹn hò đó nha! Buổi hẹn hò mà cậu đã mong chờ bao năm qua đó!!!
Vé vào cửa công viên rất rẻ, mỗi người năm đồng. Mua vé xong, Lý Thiên Vũ còn chạy sang cửa hàng bên cạnh mua hạt dưa và đồ uống.
Hai người chậm rãi bước vào công viên.
Bây giờ là giữa mùa xuân, cành liễu xanh tươi phiêu lãng trong gió, thảm cỏ xanh mượt khiến người ta muốn nằm lên đó nghỉ ngơi.
Hôm nay đúng vào cuối tuần, không ít người dẫn con cái ra công viên chơi đùa, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Trung tâm công viên có một hồ nước lớn, bên hồ có các ghế đá nằm rải rác.
Lý Thiên Vũ đề nghị ngồi ghế nghỉ một chút, Chu Tiểu Vân yên lặng đồng ý.
Thấy Chu Tiểu Vân hôm nay hiền hòa lạ thường, Lý Thiên Vũ vô cùng mừng rỡ, cảm thấy cảnh xuân hôm nay tươi đẹp quang đãng vạn dặm.
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ cùng ngồi trên một băng ghế —— ở giữa hai người là một khoảng trống chừng nửa thước (~ 15-16cm).
Chu Tiểu Vân thầm nghĩ coi như cậu ta thức thời, nếu lúc này mà cậu ta dám nhích lại gần chắc chắn mình sẽ trở mặt.
Tối hôm qua mất ngủ tới nửa đêm, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra phương án nào, nghĩ đến mức đầu sắp phình to, cô quyết định từ bỏ không thèm nghĩ nữa, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao ý Thiên Vũ chưa nói gì cả, mình cứ giả vờ câm điếc đi!
Chu Tiểu Vân biết hành vi của mình rất giống đà điểu, thế nhưng cô không thể nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn để đối mặt với Lý Thiên Vũ.
Tại sao anh chàng này vẫn xuất hiện trong cuộc sống của mình?
Không để ý đến cậu ta? Lời này lừa người khác thì được, sao có thể lừa gạt được chính mình!
Kiếp trước anh là người chồng mà cô yêu thương nhất, kiếp này lại trở thành bạn học quen biết nhiều năm.
Rốt cuộc nên đặt Lý Thiên Vũ ở vị trí nào trong lòng, cô cũng không rõ lắm!
Từ sự khiếp sợ vào lần đầu tiên gặp lại Lý Thiên Vũ, tiếp theo là phiền não, rồi tận lực lạnh lùng bỏ qua, về sau này lại trở thành chậm rãi tiếp cận.
Chính Chu Tiểu Vân cũng không biết nên đặt Lý Thiên Vũ ở vị trí nào trong lòng cô.
Chỉ là, hiện tại, cô tuyệt đối không thể tiếp nhận việc hai người trở thành người yêu, cứ nghĩ đến điều này toàn thân cô lại không được tự nhiên.
Aiz, thôi thuận theo tự nhiên đi, cứ như hiện tại, trở thành bạn bè cũng không tồi.
Lý Thiên Vũ không biết mâu thuẫn trong lòng Chu Tiểu Vân, gương mặt cười tươi rói như trẻ nhỏ được quà vậy. Tâm tình vui vẻ đó lây cả sang Chu Tiểu Vân, cô đột nhiên nhận ra chính mình rất ngốc, cứ mãi xoắn xuýt cái việc không đâu này làm gì chứ! Suy nghĩ nhiều làm gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có nhiều chuyện khi thời gian trôi qua sẽ được giải quyết dễ dàng. Bây giờ tội gì phải lo lắng không đâu!
Cứ tự lừa gạt chính mình rằng Lý Thiên Vũ không quan trọng, vì cái gì chứ?
Cuối cùng cô đã nhìn thẳng vào sự thật này.
Lý Thiên Vũ chưa từng rời khỏi cuộc đời cô, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, anh vẫn luôn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc đời cô…
Lý Thiên Vũ đưa đồ ăn vặt cho Chu Tiểu Vân ăn, lại đưa cả nước uống cho cô.
Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng ân cần của cậu, không khỏi nở nụ cười.
Đổi sang góc độ khác, nhìn bộ dạng lúc này của Lý Thiên Vũ đúng là rất hả giận, cái cách lấy lòng cẩn thận từng li từng tí này, đời trước cô đâu có được hưởng.
Chu Tiểu Vân bắt đầu cảm thấy cảm giác này thật tốt.
Lý Thiên Vũ nhìn xa xa có người chơi diều, quay sang Chu Tiểu Vân hỏi: “Tiểu Vân, chúng ta cũng mua diều chơi đi!”
Chu Tiểu Vân không chút nghĩ ngợi phủ định: “Quên đi, mua diều chơi có một lúc rất lãng phí, chúng ta ngồi đây nhìn người ta chơi diều thôi.”
Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói ‘chúng ta’ mà cảm thấy toàn thân khoan khoái, cuối cùng thì tâm ý của mình cũng nhận được một chút hồi báo nho nhỏ, anh mơ màng lâng lâng, cảm thấy hôm nay nhất định là ngày may mắn của mình.