Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 249: Làm khách (1)

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Rạng sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo dậy thật sớm đạp xe đến trường. Lúc sắp đi Đại Bảo vẫn còn đang ngáy khò khò ở trên giường!

Chu Tiểu Vân rất bội phục Đại Bảo sống “vô tâm vô phế” (không tim không phổi) nhưng cũng kiên định hơn so với người khác, gây họa xong còn có thể ăn ngon ngủ tốt đúng là hiếm thấy. Đại Bảo ở nhà thêm mấy ngày sang tuần tới có lẽ cũng phải lên trường.

Cuối cùng Chu Tiểu Vân cũng bớt lo lắng, dọc đường đi cười cười nói nói với Tiểu Bảo dường như ngay lập tức đã đến trường rồi. Thật kì lạ, đường vẫn dài như vậy, tại sao hôm nay cảm thấy đạp xe một lát đã tới? Xem ra, vì mấy năm nay đến trường tan học đi nhiều quá mà quen thuộc.

Không kịp cất xe vào phòng trọ, hai chị em dứt khoát mang xe gửi trong sân trường. Chỗ để xe của trường cấp ba Anh Minh cực lớn, học sinh ngoại trú rất nhiều người đi xe đạp, bãi xe có thể chứa mấy trăm chiếc xe.

Nhắc tới cũng khéo, khóa kỹ xe đạp, đầu vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ đạp xe đến. Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh đợi Lưu Lộ dựng xe, hai người vai kề vai đi tới phòng học, phía sau đương nhiên là Lý Thiên Vũ.

Lưu Lộ hỏi Chu Tiểu Vân về chuyện của Đại Bảo, cuối cùng hâm mộ nói: “Nếu như tớ có anh trai như vậy thì thật là tốt!” Cảm giác có anh trai che chở thực sự khác biệt.

Lý Thiên Vũ kháng nghị nói: “Lưu Lộ, em nói lời này thật không có lương tâm? Không phải anh vừa nghe thấy em bị người ta bắt nạt là xông lên đánh tên nhóc con Cố Vạn Bảo kia à? Em còn chê anh không phải là anh trai tốt à!”

Lưu Lộ liếc cậu ta một cái: “Em nói là anh ruột, anh chỉ là anh họ của em, không giống nhau có biết không hả.”

Chu Tiểu Vân cười nhìn hai người đấu võ mồm, nói Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ là anh em họ thật ra cũng không khác anh em ruột là mấy. Từ lúc Lý Thiên Vũ vào thị trấn đi học vẫn luôn ở nhà Lưu Lộ, đã nhiều năm. Đổi lại là nhà khác chưa biết chừng đã sớm đuổi Lý Thiên Vũ đến trường ở trọ, là do cậu của Lý Thiên Vũ rất thương yêu Lý Thiên Vũ vẫn đối xử với cậu ta như con trai mình, tình cảm với Lý Thiên Vũ mới tốt như vậy .

Lý Thiên Vũ ăn mặc cũng không kém người khác, còn không phải do cậu mợ đối tốt với cậu ta à. Hoàn cảnh gia đình nhà cậu ta rất bình thường, còn không bằng nhà Chu Tiểu Vân!

Đương nhiên Lưu Lộ cũng biết Đại Bảo, hơn nữa có ấn tượng khá tốt với anh ấy. Lần này vừa nghe nói Đại Bảo dẫn bạn học cùng trường đi tìm tên Cố Vạn Bảo đáng ghét kia còn đánh hắn một trận trước mặt nhiều người, Lưu Lộ lập tức sinh ra một loại cảm giác sùng bái anh hùng.

Con gái mà, đều thích mơ mộng, ở trong tưởng tượng của Lưu Lộ hình tượng Đại Bảo phi thường vĩ đại. Lưu Lộ quấn quít lấy Chu Tiểu Vân kêu chủ nhật muốn tới nhà cô làm khách.

Đương nhiên Chu Tiểu Vân sẽ không từ chối, mời Lưu Lộ tối thứ sáu về nhà cô ngủ một đêm, cả ngày hôm sau sẽ chơi đùa vui vẻ sau đó chủ nhật lại cùng nhau vào thị trấn.

Vừa nghe nói được ở nhà Chu Tiểu Vân chơi hai ngày Lưu Lộ rất vui vẻ, về nhà làm nũng kiên trì xin phép cha mẹ đồng ý.

Tối thứ sáu Lưu Lộ vui sướng cùng Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo đạp xe tới nhà Chu Tiểu Vân. Lý Thiên Vũ nói mình cũng phải về nhà cũng đạp xe đi cùng, qua hơn nửa đoạn đường tới tận ngã ba mới lưu luyến không rời chuyển hướng.

Đương nhiên Lưu Lộ biết Lý Thiên Vũ rất muốn đi cùng, đáng tiếc lần này phải ngủ qua đêm ở nhà Chu Tiểu Vân, chắc chắn anh ấy không đi được, ở xa một chút thì tốt hơn. Trưa nay Chu Tiểu Vân gọi điện thoại báo cho ba mẹ một tiếng rằng sẽ đưa bạn học về nhà chơi hai ngày.

Triệu Ngọc Trân vừa nghe vội vã giúp Chu Tiểu Vân dọn dẹp phòng, thực ra phòng của cô vẫn rất sạch sẽ căn bản không cần quét dọn, quét nửa ngày cũng không quét ra tí rác nào.

Đại Bảo ở nhà hai ngày, không được đi đâu nhiều nhất là xem ti vi, buồn đến chết, cả ngày lười biếng không có tinh thần. Nghĩ đến còn phải viết bản kiểm điểm đáng ghét cậu càng đau đầu, nghĩ thầm Chu Tiểu Vân viết văn tốt nhất, tính chờ cô trở lại giúp mình viết.

Nghe nói Chu Tiểu Vân muốn dẫn bạn học về nhà chơi Đại Bảo cũng không để trong lòng, tưởng là bạn học mới quen ở cấp ba.

Chờ nghe được tiếng Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo vào cửa, còn có một giọng nói trong trẻo của con gái có chút quen thuộc, bỗng nhiên trong lòng Đại Bảo khẽ động: Chẳng lẽ, là người kia tới…

Đại Bảo trở mình từ trên giường chạy ra, nhìn qua cửa sổ xuống dưới lầu. Cô bé trẻ tuổi xinh xắn đáng yêu kia không phải Lưu Lộ thì là ai?

Đại Bảo giống như trúng thuốc kích thích đột nhiên rất có tinh thần, vội vàng sửa sang lại quần áo đi giầy, vuốt lại mái tóc ngắn, cuối cùng xác định đã thu thập thỏa đáng mới vội vội vàng vàng xuống lầu.

Chu Tiểu Vân cất giọng hô: “Anh ơi, mau xuống đây, có khách đến chơi!” Đại Bảo hô: “Anh xuống đây, xuống đây!” Lời còn chưa dứt người đã vọt tới trước mặt Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ, Lưu Lộ bị hoảng sợ: Wow, tốc độ thật kinh người!

Chu Tiểu Vân cười trộm, tật xấu thích thể hiện của Đại Bảo kiếp này sợ là không sửa được, làm như sợ người ta không biết anh ấy học cao đẳng thể thao, sở trường là chạy nhanh ấy. Ha ha!

Đại Bảo giả vờ tự nhiên chào hỏi Lưu Lộ, trong lòng giống như có tiếng trống “Thùng thùng thùng” không ngừng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Lưu Lộ không cảm thấy Đại Bảo có gì khác thường, cũng cười lên tiếng chào Đại Bảo, sau đó để Chu Tiểu Vân dẫn mình đi, lễ phép chào hai vợ chồng Chu Quốc Cường.

Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân có ấn tượng rất tốt với Lưu Lộ, con gái trong thị trấn nhã nhặn lễ phép, nói chuyện lễ độ chu đáo, luôn miệng “Chú” “Dì”, lại rất xinh đẹp, đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Đại Bảo vẫn đi theo phía sau, mắt nhìn chằm chằm Lưu Lộ luyến tiếc rời đi. Từ lúc cậu lên cao đẳng thể thao, chỉ có năm thứ nhất lúc đi tìm Chu Tiểu Vân mới tình cờ gặp Lưu Lộ hai lần, gần một năm nay không gặp em ấy, nhìn em ấy hiện tại càng ngày càng xinh đẹp thật khiến người ta động lòng không dứt.

Mười tám tuổi thời kì yêu đương của nam sinh đây…

Chu Tiểu Vân đem mọi cử động của Đại Bảo nhìn ở đáy mắt, tìm một cơ hội để ngăn Đại Bảo: “Này, kín đáo chút!” Trông cặp mắt nhìn chằm chằm kia, không sợ khiến Lưu Lộ bị dọa sao.

Cuối cùng Đại Bảo cũng thu liễm lại một chút. Tiểu Bảo rất thông minh, vừa nhìn liền đoán ra anh Đại Bảo có điểm không thích hợp. Nghĩ thầm thì ra anh Đại Bảo thích chị Lưu Lộ, ha ha! Ánh mắt thật khá!

Lúc ăn cơm tối, Triệu Ngọc Trân làm riêng mấy món đồ ăn, Lưu Lộ vừa ăn vừa khen: “Dì à, tay nghề của dì thật tốt, làm đồ ăn rất ngon, trách không được Chu Tiểu Vân lớn lên trắng trẻo xinh đẹp như vậy, nhất định là do thường được ăn cơm dì làm.” Nói một hồi dỗ Triệu Ngọc Trân rất vui vẻ.

Chu Tiểu Vân rất vui khi thấy bạn mình đến chơi được người trong nhà hoan nghênh, thấy Lưu Lộ ở nhà mình tự nhiên thoải mái cô càng vui hơn. Thảo nào hai người có thể trở thành bạn tốt, trên phương diện nào đó tính cách cũng rất giống nhau, nói thí dụ như: nói ngọt này, lễ phép này, biết nói chuyện, không tùy tiện này, khiến mọi người yêu thích này…

Được rồi, không kể nữa, cứ tự biên tự diễn như thế cơm không ăn nổi nữa bây giờ.

Chọn tập
Bình luận