Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 269: Nhị Nha buồn rầu

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Đại Bảo ở trong thị trấn đợi một ngày, tối ngủ tất nhiên ngủ cùng một giường với Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ngại Đại Bảo ngáy to nói nhiều muốn ngủ cùng Chu Tiểu Vân, bị cô kiên quyết ngăn cản.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này vẫn nên kiêng kị một chút tốt hơn, mấy ngày nữa mình sẽ mười sáu tuổi. Mọi người đều nói mười sáu tuổi là tuổi dậy, là giây phút đẹp nhất của một thiếu nữ sắp bước qua tuổi trưởng thành, đại biểu cho thiếu nữ ấy đã lớn, nếu vẫn thân thiết như thế với Tiểu Bảo có vẻ không ổn!

Vẻ mặt Tiểu Bảo ỉu xìu, ôm gối lại chen chúc cùng một giường với Đại Bảo, bị tiếng ngáy o o của anh làm cho không ngủ được. Đầu tiên cậu dùng giấy vệ sinh vo thành cục tròn nhé vào lỗ mũi anh ấy, tiếng hành quân khò khò im lặng được một lúc. Đang lúc cậu đắc ý chuẩn bị đi vào giấc ngủ ngọt ngào, không ngờ tiếng ngáy càng kinh thiên động địa hơn lại phát ra từ trong miệng anh ấy.

Nhìn Đại Bảo há to mồm ngáy, bực mình Tiểu Bảo oán hận thấp giọng mắng: “Nhìn sau này có cô gái nào chịu được tiếng ngáy của anh, làm vợ anh không.”

Không nghĩ ra cách nào khác, Tiểu Bảo đành phải tìm bông nhét vào tai mình, cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút để ngủ.

Ngày hôm sau, Chu Tiểu Vân thức dậy nửa ngày cũng không thấy Tiểu Bảo rời giường đành phải vào trong phòng Tiểu Bảo gọi cậu một tiếng, kêu hai tiếng Tiểu Bảo hoàn toàn không có phản ứng. Chu Tiểu Vân cảm thấy kỳ quái đẩy Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, rời giường.”

Còn buồn ngủ Tiểu Bảo mở to mắt lấy bông trong tai ra, sau đó ngáp một cái hỏi: “Chị, sao chị dậy sớm vậy?”

Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “Còn sớm à, giờ đã sáu giờ rưỡi rồi, một lúc nữa phải đi học.”

Tiểu Bảo quá sợ hãi, lấy tốc độ cực nhanh trước nay chưa từng có từ trên giường nhảy xuống, mau chóng mặc quần áo rửa mặt, xuống dưới lầu mua hai bánh bao vừa đi vừa ăn, đến trước cổng trường vừa vặn ăn xong.

Chu Tiểu Vân giống em, vừa đi vừa ăn, nuốt miếng cuối cùng thì đến trường.

Cuộc sống học tập bận rộn lại bắt đầu!

Đại Bảo ngủ thẳng đến mười giờ mới bò dậy, mặc quần áo tử tế xong chuẩn bị về quê, để lại tờ giấy trên bàn yên ổn ngồi xe trở về. Lúc về đến nhà trong nhà không có một bóng người cửa lớn khóa chặt, Đại Bảo không nói gì đi đến chợ chính. Quả nhiên, ba mẹ đều ở đây cả!

Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân thấy con trai về đều vô cùng vui vẻ, tính ra Đại Bảo gần một tháng chưa về nhà.

Triệu Ngọc Trân thấy Đại Bảo đen đi một chút, gầy đi một chút thì thương lắm, quyết định đi mua một ít đồ ăn ngon cho con trai bồi bổ.

Đại Bảo vừa nghe ăn ngon đã cảm thấy bụng bắt đầu kêu “ục ục”, đến giờ mình còn chưa ăn gì!

Triệu Ngọc Trân bảo chồng trông sạp còn mình chạy ra cửa hàng bánh ngọt bên ngoài chợ mua ít bánh ngọt và bánh mì, để Đại Bảo ăn tạm trước.

Đại Bảo ăn hết cái này đến cái kia, gió cuốn mây tan a, không trách được có câu bán tên đầy tớ ăn khoẻ khiến ông đây nghèo, lời này không sai chút nào.

Buổi trưa Triệu Ngọc Trân đặc biệt làm mấy món Đại Bảo thích ăn, liên tục gắp thức ăn vào bát con, thẳng đến khi trong bát cao như núi nhỏ không để được nữa mới thôi.

Nhị Nha chua chua nói: “Mỗi lần đại ca trở về sẽ làm món đại ca thích ăn, chị về sẽ làm món chị thích ăn, cho tới lúc này mẹ chưa bao giờ làm món con thích ăn cả!” Nói thì nói thế, Nhị Nha không ăn chậm chút nào. Tốc độ hạ đũa chả chậm hơn anh Đại Bảo bao nhiêu.

Triệu Ngọc Trân nghe xong lời này không ngừng cười: “Con bé chết tiệt này chỉ nói mò, mấy năm nay anh chị con không ở nhà chỉ có một mình con, chẳng phải vẫn theo khẩu vị của con à? Chỉ đến chủ nhật hoặc nghỉ lễ mới làm thêm món cho các anh chị, mà con vẫn không tha!” Con bé lòng dạ hẹp hòi này.

Đại Bảo cũng cười nói: “Cẩn thận sau này ăn thành mập nhé, nên thon thả như chị em mới đẹp.”

Câu này có thể nói đâm trúng chỗ đau của Nhị Nha, trước đây không cảm giác mình béo, thế nhưng lên lớp năm cô bắt đầu phát hiện mình đang phát triển thành con nhóc béo, cằm dần dần đầy lên. Khiến Nhị Nha khó xử.

Ăn ít đi? Thế nhưng, nhiều đồ ăn vặt ngon như vậy bỏ bớt loại nào cũng tiếc! Khi tới bữa ăn chính mẹ Triệu Ngọc Trân thường làm món ngon hoa mỹ nói rằng để Nhị Nha ăn nhiều tốt cho cơ thể, Nhị Nha chờ ăn đến lúc bụng tròn vo mới nhớ ra sự thật mình đang dần dần béo phì.

Khiến Nhị Nha chịu không nổi là có một lần Triệu Ngọc Trân dẫn cô đi chợ. Ở chợ nhìn trúng một cái quần bó rất đẹp. Mẹ đã đồng ý mua, cô mừng như điên vào thử mới phát hiện kéo tới đùi thì không lên được nữa.

Nhị Nha ủ rũ từ chợ quay về, liên tiếp mấy ngày tâm tình vẫn phiền muộn.

Triệu Ngọc Trân không hiểu tâm lý thích đẹp của con gái nhỏ, coi việc này như chuyện cười nói cho Chu Quốc Cường nghe, Chu Quốc Cường cũng cười ha ha, chỉ cảm thấy con gái út vô cùng đáng yêu.

Từ trước đến nay ở trong lớp Nhị Nha là học trò cưng của giáo viên, hé ra cái miệng ngọt nhỏ cộng thêm gương mặt xinh xắn khiến cô luôn thảo được niềm vui của thầy cô. Trong các bạn học cô cũng có nhân khí nhất định, cuối cùng năm lớp năm đã được như nguyện làm tới chức lớp trưởng.

Trong lớp có mấy nam sinh nghịch ngợm không phục trong giờ học thường gọi “Con nhóc béo” .

Nhị Nha hận nghiến răng nghiến lợi, cô chỗ nào béo hả, chẳng qua so với bé gái bình thường mập hơn một xíu thôi, vẫn là tiểu nữ sinh thật đáng yêu dễ thương! Sao có thể gọi người ta là con nhóc béo chứ…

Hiện tại lại bị Đại Bảo nhắc đến chỗ đau, tâm trạng Nhị Nha lập tức chuyển âm u, môi bĩu lên.

Đại Bảo chưa cảm giác được lời mình nói đã làm lòng tự trọng nho nhỏ của Nhị Nha bị thương, còn nói: “Nhị Nha, anh nhớ năm ngoái em còn chưa mập vậy đâu, có phải năm nay ăn nhiều đồ ăn vặt quá không. Anh nói này, em nên ăn ít đi một chút, con gái và con trai không giống nhau. Con trai béo tí không sao, con gái béo thì không đẹp.”

Nhị Nha nghiến răng nghiến lợi nói: “Em có chỗ nào béo hả!”

Không thể không nói Đại Bảo không biết nhìn sắc mặt, thực sự nghiên cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha, sau đó nghiêm trang nói: “Ừm, chính là trên khuôn mặt có nhiều thịt một chút, cằm có vẻ hơi tròn, trên người thì mặc nhiều quần áo nên anh không nhìn được.”

Mặt Nhị Nha lúc trắng lúc xanh, lôi ra tuyệt chiêu chuyên đối phó với Đại Bảo cứ rắc muối lên miệng vết thương của cô.

Oa…

Đột nhiên oà khóc Nhị Nha khiến mọi người giật nảy mình, Chu Quốc Cường vội vàng hỏi: “Đang ăn cơm làm chi khóc a!”

Nhị Nha nghẹn ngào bụm mặt: “Đại ca… Đại ca…”

Chu Quốc Cường nghe xong nửa ngày chưa nghe ra Nhị Nha nói cái gì, không kiên nhẫn ông lập tức chỉ đầu thương nhắm ngay vào Đại Bảo vô tội: “Đại Bảo, có phải con lại bắt nạt em gái không?”

Cái gì gọi là “Lại”?

Cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ bắt nạt em ấy nhá, không bị con quỷ nghịch ngợm Nhị Nha bắt nạt đã không sai. Từ trước đến nay chỉ động thủ không động não Đại Bảo đâu phải là đối thủ của em trai em gái —— trong tình huống không động thủ chỉ có Đại Bảo bị bắt nạt!

Bị cha mắng một trận Đại Bảo cúi đầu, ai thán: Vì sao bị thương luôn là mình hả?

Nhị Nha gào khan một lúc không hề thấy có nước mắt, nhanh như chớp ti tí nhìn qua kẽ tay ra bên ngoài, thấy Đại Bảo bị mắng mặt mũi bầm dập cô cực kì vui.

Hừ, cho anh dám nói em béo!

Chọn tập
Bình luận