Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 33: Ngày Tết bận rộn (2)

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Bà chọn miếng thịt không quá nạc không quá mỡ, băm nhuyễn, trộn thêm trứng gà, một ít gừng, chút muối, nặn thành viên thịt nho nhỏ xinh xinh vừa ăn. Có người làm thịt viên cho thêm củ cải hoặc cải trắng làm nhân bên trong, ăn cũng rất ngon. Năm nay, nhà họ Chu giết lợn béo, thịt lợn nhiều, Triệu Ngọc Trân định làm nhiều thịt viên hơn, cho bọn trẻ ăn một bữa thoả thích.

Bình thường trong nhà ít khi được ăn thịt, lũ trẻ còn nhỏ thiếu thốn đủ bề. Nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo tranh nhau bốc tóp mỡ, bà thấy các con ăn ngon vừa vui vừa buồn. Nếu không phải nhà nghèo ít có thịt ăn, sao bọn trẻ đến nỗi ăn tham như thế? Làm mẹ, trong lòng bà không thấy vui nổi!

Vì thế, bà quyết định nặn nhiều thịt viên, cho các con ăn đã nghiền.

Đợi thịt viên nặn xong, Đại Bảo và Tiểu Bảo chạy đi chơi, chờ đống tóp mỡ trong bụng tiêu hoá hết lại chạy về, thấy mẹ đang nặn thịt viên thì rất vui. Trẻ con đứa nào cũng thích ăn thịt viên hết. Nếu tép mỡ bình thường may ra vẫn có cơ hội ăn nhưng thịt viên phải đến Tết mới có.

Vì sao trẻ con thích những ngày Tết nhất? Chỉ riêng được ăn những món ngon chúng đã thích mê tơi, chứ chưa nhắc tới, đến Tết còn có quần áo mới và tiền mừng tuổi.

Ngày hai mươi lăm tháng Chạp, anh em nhà họ Chu ăn đến nỗi miệng bóng loáng, vô cùng thoả mãn.

Sáng hôm sau, Triệu Ngọc Trân lại chuẩn bị nồi hấp bánh bao, bánh màn thầu. Những thứ này để ăn đến hết mười lăm tháng giêng, vì thế phải sang mượn nồi hấp cực lớn của nhà bác Cả. Năm ngoái phần lớn làm bánh màn thầu, rất ít bánh bao có nhân. Năm nay Triệu Ngọc Trân làm nhiều bánh bao thịt, còn dùng đường đỏ làm bánh đường hình tam giác, một nồi hấp ba tầng hơn nửa ngày mới xong.

(Giải thích một chút ha. Ban đầu ta cứ nghĩ hai loại này là một, sau tra mới phát hiện ra hơi khác một chút. Bánh màn thầu 饅頭bính âm: mántóu. Còn bánh bao tiếng Trung là 包子; bính âm: bāozi. Màn thầu có chiều rộng khoảng 4 cm, chiều dài 15 cm, mềm, đặc ruột và có mùi vị đặc trưng. Để thưởng thức bánh màn thầu, người ta đem chiên trong dầu nóng và ăn cùng với sữa hoặc hấp chín. Thông thường màn thầu không nhân, còn bánh bao có nhân ở trong. Tuy nhiên, ở một số vùng người ta không phân biệt như vậy mà màn thầu được dùng để chỉ chung cho cả loại có nhân hoặc không nhân. Nguồn: wikipedia)

Ba Chu phụ trách phần băm thịt, trộn nhân, Triệu Ngọc Trân nhanh tay nhồi bột, cán mỏng. Đại Bảo thấy trong nhà náo nhiệt, không ra ngoài chơi mà ở cạnh quấy rối. Chu Tiểu Vân muốn làm giúp nhưng thấy hai em không có người trông nên tìm cớ nhờ anh trai.

“Anh ơi, anh xem Tiểu Bảo và Nhị Nha không chịu nghe lời em kìa. Anh lớn nhất, Tiểu Bảo Nhị Nha chắc chắn sẽ nghe lời anh, anh dẫn hai em ấy ra ngoài chơi đi, thể nào hai đứa cũng vui lắm.”

Dăm ba câu lừa được Đại Bảo thích được khen dắt Tiểu Bảo và Nhị Nha đi chơi, Chu Tiểu Vân rửa sạch tay rồi qua giúp mẹ.

Triệu Ngọc Trân xếp những cái bánh bao đã được hấp chín ra mâm cho nguội bớt, thấy Chu Tiểu Vân nặn rất nhanh và khéo thì ngạc nhiên lắm.

Đôi tay nhỏ bé của Chu Tiểu Vân bốc một ít bột, vo tròn rồi cán mỏng làm vỏ bánh, dùng thìa nhỏ xúc nhân vào chính giữa, sau đó dùng tay nhấc và kéo một phần vành bột phủ lên đỉnh viên nhân, xếp thành từng nếp cho đến hết. Cuối cùng, cô túm hết các nếp bột xoay tròn tạo thành một núm bột ở trên, một cái bánh bao nhỏ xinh được nặn xong.

Ban đầu, Chu Tiểu Vân chưa quen tay, đợi nặn xong hai cái bánh bao, toàn bộ ký ức từ kiếp trước đã ùa về.

Động tác càng ngày càng thuần thục, mặc dù không nhanh bằng mẹ Triệu Ngọc Trân nhưng tốc độ gần bằng ba Chu. Bánh bao cô nặn khá đẹp, vừa không quá tròn vừa không méo, nhìn nhỏ nhắn xinh xắn.

Có Chu Tiểu Vân giúp nên tiến độ nhanh hơn, tới xế chiều, toàn bộ bánh màn thầu, bánh bao, bánh đường tam giác đã được lấy ra khỏi nồi hấp.

Bánh màn thầu vừa lớn vừa to, bánh đường hình tam giác rất đáng yêu, trong bánh bao có nhiều cái nhỏ nhắn xinh xinh đều là tác phẩm của Chu Tiểu Vân. Cô khá hài lòng về tay nghề của mình. Khỏi phải nói, được hoan nghênh nhất là những chiếc bánh bao nhỏ của Chu Tiểu Vân.

Bữa trưa tất nhiên là món bánh bao thịt thơm ngào ngạt, một mình Đại Bảo ăn hết năm cái.

Chu Tiểu Vân thích ăn bánh đường hơn. Nhân đường đỏ bên trong sau khi hấp chín hoá thành nước đường, cắn một miếng, vừa ngọt vừa thơm lại nóng hổi. Cô vốn không ăn nhiều cũng ăn ba cái mới ngừng.

Chờ đến lúc trả nồi hấp, Triệu Ngọc Trân thả vào trong đó mấy cái bánh bao, bánh màn thầu, sai Chu Tiểu Vân và Đại Bảo mang sang trả cho nhà bác Cả. Đại Bảo không rõ vì sao phải bỏ bánh bao ăn ngon như thế vào lồng hấp, lầm bầm hai câu.

Triệu Ngọc Trân trắng mắt nhìn con: “Mượn đồ của người khác không thể trả lại tay không, tất nhiên phải để mấy cái bánh bao, bánh màn thầu vào đó. Hôm nay con ăn nhiều bánh bao như thế chưa chán à?”

Những lời mắng không đau không ngứa này từ trước đến nay Đại Bảo không bao giờ để trong lòng, cười hì hì, cùng Chu Tiểu Vân mang nồi hấp sang nhà bác Cả.

Bác Cả đang bận rộn đóng bàn cho khách. Bác gái Thẩm Hoa Phượng thấy hai người sang trả vội vàng nhận lấy rồi bảo hai đứa vào nhà chơi.

Nồi hấp nói nặng không quá nặng nhưng không hề nhẹ. Đại Bảo cao lớn thì không sao chứ Chu Tiểu Vân thở hổn hển, may mà mấy bước đã đến nơi.

Chu Tiểu Hà rót cốc nước cho Chu Tiểu Vân uống, cô uống vài hớp mới cảm thấy thoải mái hơn.

Bác gái cất bánh bao, bánh màn thầu trong nồi hấp thì thấy bên trong có hai cái bánh bao nhỏ hơn, cười hỏi một câu: “A, năm nay có hai cái bánh bao nhỏ xinh, tay ai nặn thật khéo.”

Không đợi Chu Tiểu Vân khiêm tốn, Đại Bảo lanh chanh trả lời: “Bác gái, mắt bác thật tinh tường, hai cái này là Đại Nha gói. Bánh mẹ và cha con gói lớn hơn một chút. Bánh của Đại Nha rất xinh, đến con còn không nỡ ăn.”

Thật ra, Đại Bảo thấy bánh bao thịt phải to mới ngon. Trưa nay cậu ăn liền một mạch năm cái bánh bao lớn, nếu ăn cái nhỏ chắc ăn bảy, tám cái.

Bác gái rất bất ngờ, quan sát hai bánh bao một lúc. Đúng là to bằng bàn tay trẻ con, mặt trên các nếp được xếp rất đẹp, trông đáng yêu vô cùng. Nếu không phải Đại Bảo nói, tuyệt đối không nghĩ nó là do một đứa bé sáu bảy tuổi gói.

Được bác gái khen, trong lòng Chu Tiểu Vân hơi đắc ý, nhưng cô vẫn khiêm tốn mấy câu, không hề tỏ vẻ kiêu ngoại, khiến bác gái càng thưởng thức và yêu thích.

Chu Tiểu Hà lập tức nhìn Chu Tiểu Vân bằng con mắt khác, đến giờ cô bé còn chưa biết nặn bánh bao! Chu Chí Hải thừa dịp mọi người nói chuyện không chú ý, ăn mấy cái bánh bao, vừa ăn vừa nghĩ ngon quá!

Chọn tập
Bình luận
× sticky