Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 336: Gặp nhau

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Đến bến xe, hai người chuẩn bị tìm một chỗ ăn cơm trước. Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, ăn sang sớm đã tiêu hóa hết, bụng lép kẹp.

Vừa mới xuống xe, hai người nghe thấy tiếng Lý Thiên Vũ gọi: “Lưu Lộ, Tiểu Vân!”

Chu Tiểu Vân quay lại, Lý Thiên Vũ đang cách đó không xa vẫy tay với họ!

Lý Thiên Vũ thở hổn hển chạy tới: “Tớ chờ hai người đã nửa ngày, hơn mười giờ tớ đã đến bến xe rồi.”

Lưu Lộ cười hì hì: “Anh Tiểu Vũ, anh đặc biệt đến chờ em hay đến chờ Tiểu Vân a!”

Chu Tiểu Vân chọc Lưu Lộ một cái, Lưu Lộ khoa trương hô lên.

Chu Tiểu Vân đối diện với ánh mắt nóng rực của Lý Thiên Vũ, hai má không khỏi ửng đỏ.

Kỳ quái, hai ba tháng không gặp, hình như Lý Thiên Vũ trưởng thành hơn, áo T-shirt bình thường quần jean giầy thể thao mặc trên người cậu ấy lại rất đẹp trai.

Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân mấy lần, cảm thấy cô ấy mặc chiếc áo váy này rất thanh tú làm cho người ta rất thoải mái. Lâu lắm rồi không gặp cô ấy, nhớ vô cùng. Hiện tại được trực tiếp đối mặt, quả thực giống như trong ngày hè được uống cốc nước lạnh, mát lịm ngọt ngào.

Lý Thiên Vũ dẫn Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ tới một cửa hàng fastfood ở khu trung tâm, gọi ba phần thức ăn nhanh.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Có một chàng trai để tóc dài giả vờ phong độ đi tới bắt chuyện: “Vị tiểu thư này anh có thể nói chuyện với em một lúc không? Tôi xin tự giới thiệu anh là sinh viên năm ba viện mỹ thuật N, gần đây anh sắp tham gia một triển lãm tranh, cần tìm gấp một người mẫu. Anh cảm thấy khí chất và ngoại hình của em đều rất thích hợp…”

Chưa nói hết lời, liền bị Lý Thiên Vũ không khách khí cắt ngang : “Xin lỗi, tôi thấy anh tìm lộn người rồi. Cô ấy sẽ không làm người mẫu gì gì đó.”

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ lên tiếng thì im lặng. Chàng trai đến bắt chuyện kia hơn hai mươi tuổi, tóc xõa vai, quần áo thủng lỗ chỗ có lẽ anh ta còn cho rằng nó rất mốt rất thời thượng.

Nhưng, Chu Tiểu Vân nhìn thấy không vừa mắt chút nào. Luôn cảm thấy con trai tự dưng đến bắt chuyện rất tùy tiện.

Anh chàng kia bị Lý Thiên Vũ ngắt lời sửng sốt: “Vị bạn học này, người ta chưa có lên tiếng, sao cậu biết cô ấy không thích?” Sau đó chuyển hướng nói với Chu Tiểu Vân: “Anh có thể đưa thẻ học sinh của anh cho em xem, anh thật sự là sinh viên viện mỹ thuật N. Anh muốn tìm một nữ sinh khí chất thoát tục, tóc dài nhẹ nhàng, dịu dàng, văn tĩnh làm người mẫu, em vô cùng thích hợp. Mong em suy nghĩ một chút, anh có thể trả thù lao cho em theo tiếng.”

Chu Tiểu Vân thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm người mẫu, anh tìm người khác đi.”

Anh chàng kia vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tiểu thư, em cứ suy nghĩ đi, nếu không, em nói cho anh biết họ tên và địa chỉ liên hệ trước…” Câu còn lại khi thấy Lý Thiên Vũ giơ nắm đấm lên anh ta vội nuốt ngược vào trong.

Anh chàng tự xưng là sinh viên viện mỹ thuật N kia tiêu sái hất tóc quay đi.

Đoạn nhạc đệm nhỏ ngoài ý muốn làm cho Lưu Lộ hứng thú không thôi: “Tiểu Vân, tớ thấy cậu nên đồng ý đi. Để anh chàng kia vẽ cậu thật đẹp mang đi tham gia triển lãm tranh gì gì đó, cậu có thể nổi tiếng.” Những lời này rước lấy hai đôi mắt trợn trắng.

Lưu Lộ dưới ánh mắt của Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Lộ tự động ngồi xe về trước, lúc gần đi còn dặn Lý Thiên Vũ: “Anh Tiểu Vũ, em giao Tiểu Vân cho anh, anh phải phụ trách tống bạn ấy an toàn về trường học nhé.”

Lý Thiên Vũ hài lòng đồng ý.

“Tiểu Vân, nào, mời lên xe!” Lý Thiên Vũ dựng xe đạp bên cạnh, để Chu Tiểu Vân ngồi lên.

Chiếc xe lảo đảo hướng về phía Đại học N. Hai người im lặng, có thể vì nghỉ hè đã trao đổi mấy bức thư, có những điều vẫn muốn nói lại không dám nói ra khỏi miệng như khi ghi trên giấy. Bởi vậy, cả hai không biết nên nói gì.

Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng hỏi: “Lý Thiên Vũ, mùa hè này cậu kiếm đủ học phí chưa?”

Lý Thiên Vũ cười vang: “Tớ xin một công việc trong thư viện trường, sau đó lại ra ngoài trường tìm một việc. Hai tháng được trả hơn một ngàn đồng, trong nhà có gửi một ít, hẳn là đủ, tớ nghĩ năm nay ra tìm một công việc ổn định hơn, Tiểu Vân, cậu cảm thấy tớ đi làm gia sư có ổn không?”

Gia sư? Chu Tiểu Vân suy tính một chút, sau đó nói: “Làm gia sư khá tốt, tiền lương hẳn là cao hơn việc ở trường, hơn nữa không quá mệt mỏi, còn tốt hơn việc ở siêu thị kia.”

Lý Thiên Vũ đạt được Chu Tiểu Vân tán thành rất vui mừng: “Lần trước một đàn anh khóa trên của tớ giới thiệu tớ đi làm gia sư cho một học sinh trung học. Tớ nói với anh ấy cho suy nghĩ mấy ngày, tiền lương trả theo tiếng, tớ tính thử, cao gấp đôi việc ở trường, nên tớ đồng ý nhận, hai ngày nữa bắt đầu làm.”

Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ cao hứng bừng bừng rất cảm khái: “Lý Thiên Vũ, bây giờ cậu thay đổi thật chăm chỉ nha!”

Lý Thiên Vũ bị câu nói không đầu không đuôi của Chu Tiểu Vân làm mạc danh kỳ diệu: “Cái gì gọi là thay đổi rất chăm chỉ, tớ chưa từng lười biếng mà.”

Chưa từng lười ư? Chu Tiểu Vân cười.

Kỳ lạ, lúc này nhớ lại mọi chuyện trước kia chợt phát hiện sớm đã không còn quan tâm nữa, chỉ còn lại phiền muộn nhàn nhạt. Tất cả đều đã qua đi! Tất cả đều đã triệt để trở thành chuyện cũ!

Bóng dáng người đàn ông càng lúc càng mờ nhạt, hiện tại ở trước mặt cô là một người tên Lý Thiên Vũ…

Một Lý Thiên Vũ hoàn toàn khác…

Lý Thiên Vũ nghiêm túc, cố gắng, chăm chỉ, đáng yêu, có mục tiêu hướng tới rõ ràng…

Đến cổng trường, Lý Thiên Vũ đạo vào trong, chạy thẳng tới ký túc xá nữ.

Chu Tiểu Vân cầm một cái túi bị Lý Thiên Vũ cầm trong tay: ” Tiểu Vân, tớ tiễn cậu lên lầu nhé!”

Chu Tiểu Vân yên lặng gật gật đầu, dẫn Lý Thiên Vũ lên phòng.

Cửa phòng 301 mở rộng, Tiền Đóa Đóa và Tưởng Tiêu Đan đã tới.

Tưởng Tiêu Đan nhào đến ôm Chu Tiểu Vân một cái thật chặt: “Đã lâu không gặp, nhớ tớ không? Tớ nhớ cậu chết đi được!”

Chu Tiểu Vân cười mắng một tiếng “Buồn nôn”, sau đó bảo Lý Thiên Vũ để đồ của mình trên giường.

Lúc này Lý Thiên Vũ phải ra về nhưng vừa nghĩ tới lần sau gặp lại không biết là lúc nào, anh không cất bước nổi. Anh thầm nghĩ tranh thủ hai ngày nữa mới khai giảng chưa bận đến tìm Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ một cái: “Cậu không đến chỗ Dương Phàm à?”

Lý Thiên Vũ ngoài miệng đáp lời, vẫn không dời bước.

Chu Tiểu Vân lại nói: “Cậu đi tìm Dương Phàm đi, buổi tối chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm.”

Lý Thiên Vũ đại hỉ: “Được được được, buổi tối tớ mời khách.” Sau đó liền vui sướng đi tìm Dương Phàm .

Tưởng Tiêu Đan hâm mộ nói: “Tiểu Vân, thật hâm mộ cậu có bạn trai săn sóc như thế, đầu năm nay, muốn tìm một bạn trai vừa ý thật chẳng dễ.”

Chu Tiểu Vân không phản bác —— bởi vì có phản bác cũng vô ích, mọi người sớm nhận định Lý Thiên Vũ là bạn trai cô. Cô giải thích N lần cũng không ai tin.

Lý Thiên Vũ là một người rất săn sóc?

Chu Tiểu Vân mỉm cười.

Chọn tập
Bình luận
× sticky