Lý Thiên Vũ đợi nửa ngày mới gặp Chu Tiểu Vân, trong lòng vui vẻ chạy vội tới. Chưa kịp nói chuyện anh đã bị một đám nữ sinh vậy quanh.
“Anh đẹp zai, cậu tới tìm Tiểu Vân hử?” Liêu Thanh Thanh nói.
“Cậu phải trông chừng Tiểu Vân thật kỹ nha, trong trường này người theo đuổi cậu ấy rất nhiều!” Lời nói nửa thật nửa giả này là từ miệng Lộ Lệ Nhã.
Tiền Đóa Đóa càng khoa trương: “Cậu muốn theo đuổi Tiểu Vân phải qua cửa ải của bọn này trước, chúng tôi đều là bạn chí cốt với Tiểu Vân đó nha! Không qua được cửa này thì đừng hòng ôm mỹ nhân về…” Lời tiếp theo chưa kịp nói ra đã bị Chu Tiểu Vân dùng tay bịt kín miệng lại.
Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ nói: “Các chị hai của tôi ơi, mấy người mau về ký túc xá đi! Một lúc nữa tớ sẽ lên!”
Tiền Đóa Đóa ném cho Chu Tiểu Vân một ánh mắt ái muội, sau đó đi lên lầu. Thấy một đám nữ sinh đều đi hết, cô thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân bỗng cảm thấy lo lắng, giải thích: “Lời các cô ấy nói cậu đừng để trong lòng, hôm nay bọn tớ ăn cơm bên ngoài uống chút rượu, mọi người đều hơi say nên mới nói linh tinh, bình thường sẽ không như vậy đâu!”
Lý Thiên Vũ căn bản không rảnh để ý cô nói cái gì, chỉ nói: “Đêm nay cậu thật đẹp!”
Chu Tiểu Vân sửng sốt, lời khen ngợi đơn giản trực tiếp như vậy lần đầu tiên xuất hiện từ miệng Lý Thiên Vũ. Cô không tự chủ trả lời: “Cám ơn!” Nói xong mới cảm giác mình phản ứng hơi quá.
Dưới ánh đèn, áng mây đỏ trên mặt Chu Tiểu Vân khiến cô diễm lệ hơn hẳn, khiến anh nhìn không chớp mắt, không nỡ dời tầm mắt đi nơi khác.
Bị Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm không kiêng nể, Chu Tiểu Vân cảm thấy đứng ngồi không yên. Ký quái, hôm nay Lý Thiên Vũ hơi khác so với bình thường. Hình như lớn mật càn rỡ hơn rất nhiều…
Chu Tiểu Vân im lặng đi cùng Lý Thiên Vũ trên con đường nhỏ.
Đứng dưới lầu ký túc xá rất dễ bị nhìn thấy, người đến người đi tò mò liếc qua khiến cả người cô không được tự nhiên. Ghét nhất là các nữ sinh phòng 301 cũng chen chúc ở cửa sổ xem náo nhiệt, cô gần như là chạy trối chết trốn qua đường nhỏ trong rừng cây bên cạnh ký túc xá. Lý Thiên Vũ đương nhiên vui vẻ đi theo.
Chu Tiểu Vân hỏi: “Hôm nay sao cậu lại đứng chờ tớ trước ký túc xá? Không ở cùng Dương Phàm à?” Hai người bọn họ trước nay đều cùng đến cùng đi.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Tớ đến đây từ sớm, đến ký túc đăng ký muốn lên tìm cậu nhưng trong phòng không có ai, lại không biết cậu đi đâu, đành phải đứng dưới lầu ch, Dương Phàm cũng chờ cùng tớ một lúc, sau đó về trước rồi.”
Lý Thiên Vũ chưa nói hết, Dương Phàm đã giật dây để cậu đánh bạo bày tỏ với Chu Tiểu Vân: “Thiên Vũ, tớ không thể lần nào cũng đi cùng cậu, ba người ở chung một chỗ là có ý gì, tớ kẹp giữa hai người không tốt lắm đâu. Tớ thấy cậu nên thẳng thắn nói rõ với Chu Tiểu Vân đi, xem cô ấy phản ứng như thế nào, đỡ phải ở đây lo lắng đoán mò cả ngày.”
Lúc đầu Lý Thiên Vũ không chịu, thầm nghĩ hiện tại còn có thể lấy cớ bạn học cũ hay đồng hương để tìm Chu Tiểu Vân, nếu bày tỏ mà bị từ chối sau này gặp mặt chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Sau này làm sao có thể đi tìm cô ấy nữa? Hơn nữa, tỷ lệ bị từ chối tính ra phải tám chín phần mười…
Dương Phàm chướng mắt cái bộ dạng lo được lo mất kia, lập tức đẩy Lý Thiên Vũ ra ngoài, lúc sắp đi còn ném lại một câu: “Đừng dây dưa lề mề nữa, cứ bày tỏ với cô ấy đi, quyết định sớm một chút. Đỡ phải ở đây ngày ngày lo lắng liệu cô ấy có bị người khác cướp mất hay không. Nếu được thì tốt, còn không được thì sớm chết tâm đi, tìm bạn gái khác cho lành.”
Lý thiên Vũ cười mắng: “Cậu nói nhẹ nhàng nhỉ! Nếu đổi lại là cậu thích một nữ sinh không biết còn có thể tự nhiên như thế này hay không nha!”
Dương Phàm đắc ý nói: “Tớ mới không lằng nhằng như cậu, nếu thích người ta thì đến trước mặt nói ‘mình thích cậu’ luôn đi, cứ xấu hổ mãi sắp thành đàn bà đến nơi rồi.”
Lý Thiên Vũ dở khóc dở cười nhìn Dương Phàm sải bước đi xa, nghĩ thầm bây giờ cậu ta cuồng vọng như vậy, không biết đến lúc gặp nửa kia thật có thể tiêu sái như bây giờ không đây!
Khi thích một người, sẽ luôn chú ý đến nhất cử nhất động của người ấy.
Khi thích một người, sẽ không tự chủ được luôn để ý đến từng lời nói hành động của người đó.
Khi thích một người, sẽ luôn đặt mình thấp hơn người đó rất rất nhiều.
Bởi vì, bạn luôn để ý đến cô ấy…
Tinh thần hăng hái của Lý Thiên Vũ, qua nửa ngày chờ Chu Tiểu Vân, đã đánh mất hơn nửa. Câu nói đơn giản kia cứ tắc mãi trong cổ họng, không thể nói ra lời.
Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân xinh đẹp lạ thường đứng đó, tim đập thình thịch. Nếu như bây giờ mình bày tỏ, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào…
Chu Tiểu Vân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Lý Thiên Vũ, ánh mắt nóng rực như vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Cậu ta sẽ không nói ra điều gì khiến mình khó chống đỡ đấy chứ…
Lý Thiên Vũ mở miệng, phát hiện cổ họng khô khốc không nói nên lời: “Tiểu Vân…”
Chu Tiểu Vân vội ngắt lời: “Cậu đến vì muốn chuyển lời thay Lưu Lộ sao? Rất lâu không gặp, tớ rất nhớ cậu ấy!” Lại lôi bạn bè ra làm đệm lưng…
Bị ngắt lời, anh không biết nên thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới Lưu Lộ, anh bắt đầu nói chuyện lưu loát hẳn lên: “Em ấy gần đây bị cảm, thân thể không thoải mái nên không đi cùng tớ.”
Nghe được Lưu Lộ sinh bệnh, Chu Tiểu Vân nhíu mày: “Bệnh rất nặng sao? Nếu không để mai tớ đến thăm.”
“Không nặng lắm, chỉ là cảm cúm thường thôi. Nếu mai cậu muốn đi thăm thì bảo tớ cùng đi, tớ chỉ mới nghe qua điện thoại, cũng không biết tình huống cụ thể. Được rồi, bây giờ báo cho cậu một tin tức tốt.”
Chu tiểu Vân kỳ quái: “Tin tức gì?”
Lý Thiên Vũ hưng phấn nói: “Năm nay tớ nhận được học bổng loại hai, tiền thưởng chừng tám trăm đồng, tớ đã mua một chiếc xe đạp, sau này muốn tới tìm các cậu cũng thuận tiện hơn. Nếu cậu muốn đi đâu cứ nói, tớ sẽ chở cậu đi. Hôm nay tớ đi xe đạp mới tới được, hiện tại đang khóa bên ký túc xá của Dương Phàm. Ngày mai nếu cậu muốn đi thăm Lưu Lộ hãy để tớ chở đi, khỏi cần ra ngoài thuê nữa.”
Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ nhận được học bổng cũng vui vẻ hơn.
Xem ra, Lý Thiên Vũ rất chăm chỉ học tập nha!
Cô cũng nói cho Lý Thiên Vũ chuyện mình giành được học bổng loại một.
Lý Thiên Vũ líu lưỡi: “Học bổng trường cậu cao hơn trường tớ nhiều, học bổng loại một ở trường tớ được thưởng có một ngàn hai trăm đồng. cậu giỏi quá, thoáng cái đã giành được học bổng cao nhất.”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Đúng vậy, vì thế đêm nay bọn tớ mời các bạn trong ký tức xá đi ăn cơm. Bọn họ ầm ĩ đòi uống rượu, còn bắt tớ uống mấy chén, đến bây giờ đầu còn hơi choáng váng nè!”
Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân tùy ý nói chuyện, thầm nghĩ chả trách đêm nay Chu Tiểu Vân hiền hòa thân thiết hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn bình thường, thì ra do uống rượu a! Anh rất thích cảm giác được đứng cạnh giai nhân trò chuyện trên trời dưới đất như vậy.
Dũng khí vừa nổi lên lại tiêu tan sạch. Thôi, cứ duy trì hiện trạng đi!
Chờ sau này thời cơ chín muồi rồi tính tiếp, bây giờ cứ mạo muội nói ra không chừng chỉ bị đẩy ra xa hơn.
Nếu như chưa thể trở thành người yêu, tạm thời cứ làm bạn bè trước…