Trong lòng Chu Tiểu Vân thực sự không khó chịu chút nào sao?
Đây là vấn đề rất nhiều người quan tâm, chỉ cần ba người cùng xuất hiện không tránh được có bạn học bàn luận xôn xao cộng lặng lẽ quan sát.
Xét về cá nhân chẳng ai có ác ý, nhưng ai cũng muốn biết khổ công theo đuổi Chu Tiểu Vân hơn một năm giờ khi Giang Học Lỗi thành một đôi với Lộ Lệ Nhã, Chu Tiểu Vân sẽ có phản ứng gì.
Con gái mà, khó tránh khỏi bụng dạ có chút hẹp hòi, ai vui mừng khi một người con trai quỳ gối dưới váy mình di tình biệt luyến? Cho dù người kia mình không thích.
Trong lòng Chu Tiểu Vân tất nhiên có cảm giác.
Người vẫn tự xưng thích mình, hình như không có mình không sống nổi nhanh như vậy đã thành một đôi với Lộ Lệ Nhã. Dù sớm chuẩn bị trong lòng, khi cô nhìn thấy hai người đi chung vẫn bị hoảng sợ.
Tốc độ này quá nhanh thì phải! Hóa ra nữ truy nam thực sự chỉ cách một tầng sa…
Bỗng nhiên cô liên tưởng đến một điều.
Thiệu Sắc Vi là một cô gái ưu tú và xuất sắc, hơn nữa vẫn có tình cảm với Lý Thiên Vũ. Trong lòng cậu ta chẳng lẽ không có chút cảm giác nào với cô ấy sao?
Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây không hiểu sao trong lòng bắt đầu bực bội không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.
Lộ Lệ Nhã và Giang Học Lỗi tiến triển thần tốc, trong một thời gian ngắn ngủi phát triển thành một đôi, làm cho tất cả mọi người ngã bể kính mắt.
Thế nhưng, càng không muốn nghĩ đến, vấn đề này càng luẩn quẩn trong đầu.
Vì thế, khi Lý Thiên Vũ vui vẻ gọi điện thoại “Báo cáo” với Chu Tiểu Vân mình được làm phó chủ tịch hội học sinh, cô hỏi vấn đề làm bản thân bối rối lâu nay: “Lý Thiên Vũ, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm cậu à?”
Lý Thiên Vũ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Chu Tiểu Vân sẽ hỏi vấn đề này: “Ách, sao cậu hỏi cái này?” Không thể trách anh ngạc nhiên, Chu Tiểu Vân chưa bao giờ nhắc tới Thiệu Sắc Vi trước mặt anh!
Sau khi Chu Tiểu Vân hỏi xong cũng có chút hối hận, nhưng lỡ nói rồi, liền thẳng thắn hỏi rõ ràng: “Tớ hỏi cậu, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm hoặc gọi điện thoại, viết thư cho cậu à?”
Lý Thiên Vũ không rõ câu hỏi của cô có hàm ý gì, thế nhưng vẫn thật thà trả lời: “Không phải rất thường xuyên. Khoảng hai tuần sẽ gọi cho tớ một lần. Chừng một tháng sẽ đến mời tớ ăn cơm gì gì đó. Đều là bạn học cũ, tớ không thể cự người ta ngoài ngàn dặm.”
Chu Tiểu Vân không nói gì. Hừ, xem ra Thiệu Sắc Vi rất tích cực nhỉ!
Lý Thiên Vũ chậm chạp nói tiếp: “Tiểu Vân, có phải cậu mất hứng khi cậu ấy đến tìm tớ không? Vậy sau này tớ sẽ không để ý đến cậu ấy nữa. Chủ yếu vì tớ cảm thấy con gái đã chủ động mà bơ người ta thì không tiện lắm. Nhưng tớ chưa từng chủ động hẹn cậu ấy.”
Chu Tiểu Vân hừ một tiếng: “Nếu có bạn gái nào chủ động nói thích cậu, có phải cậu cũng cảm thấy băn khoăn khi không chấp nhận người ta không?”
Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Trời đất chứng giám, Tiểu Vân, tớ chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu hết. Tớ xin thề, tớ chưa bao giờ có ý gì với người con gái khác. Cậu phải tin tớ!”
Khóe miệng Chu Tiểu Vân mỉm cười, ngoài miệng lại nói: “Cậu nói với tớ cái này làm gì? Tớ đâu phải bạn gái cậu, cậu thích ai thì kệ cậu chứ.”
Lý Thiên Vũ ở đầu dây bên kia cười ha ha.
Từ trước đến nay mấy lời chất vấn kiểu này đều là con gái hỏi bạn trai mình, được Chu Tiểu Vân hỏi như vậy Lý Thiên Vũ cảm thấy thật hạnh phúc!
Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, xem ra cuối cùng em đã bắt đầu quan tâm tới tôi rồi! Nếu không sao em lại để ý chuyện của Thiệu Sắc Vi thế? Hắc hắc ~
Vấn đề xoay quanh dưới đáy lòng lâu nay cô đã hỏi được nên thoải mái hơn rất nhiều. Không tự chủ được kể cho Lý Thiên Vũ nghe chuyện của Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã.
Trong điện thoại không tiện nói tỉ mỉ, Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói mơ mơ hồ hồ có chút không hiểu: “Thôi, mai là thứ bảy, tớ đến chỗ cậu. Gặp rồi hãy nói!”
Chu Tiểu Vân vừa nghe ngày mai Lý Thiên Vũ sẽ qua, trong lòng bắt đầu chờ mong.
Hôm sau, Chu Tiểu Vân cố ý mặc áo T-shirt mới mua cùng với quần jean, đeo túi xách rất đẹp, mái tóc dài bện sau gáy, thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại xinh đẹp.
Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân hiếm khi soi gương kĩ thế trong lòng có sổ: “A, có phải hôm nay Lý đại soái ca sẽ đến không nhỉ?”
Chu Tiểu Vân bị trêu hơi xấu hổ, không nhịn được soi gương lần nữa.
Tưởng Tiêu Đan tự trách mình lắm miệng, biết rõ Chu Tiểu Vân da mặt mỏng còn nói thế làm gì?
Bây giờ trong phòng ký túc đã lắp điện thoại riêng, tuy cả phòng dùng chung một cái, nhưng tiện hơn hẳn trước đây phải xuống dưới lầu nghe điện.
Chu Tiểu Vân ở trong ký túc xá đợi một lúc, nhận được điện thoại của Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vân, một lúc nữa tớ và Dương Phàm sẽ đến dưới lầu, cậu rủ Tưởng Tiêu Đan đi cùng nhé.”
Chu Tiểu Vân ừ một tiếng, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tưởng Tiêu Đan đã quen việc Chu Tiểu Vân đi chơi luôn dẫn mình theo, không nói gì theo xuống lầu.
Lý Thiên Vũ và Dương Phàm đang đứng nói chuyện thấy hai cô gái bước xuống, trước mắt sáng ngời.
Lý Thiên Vũ cảm thấy hôm nay Chu Tiểu Vân rất xinh. Anh nghĩ thầm lạ thật, vì sao mỗi lần gặp mặt mình đều cảm thấy cô ấy xinh hơn một chút nhỉ? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này không sai chút nào.
Dương Phàm nhìn thấy Tưởng Tiêu Đan cười đi tới, trong lòng cũng khẽ động. Anh lấy cớ Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ gặp nhau mà vẫn mặt dày đi theo, mục đích đương nhiên là muốn tiếp xúc với Tưởng Tiêu Đan nhiều hơn.
Lý Thiên Vũ vốn không tình nguyện lắm: “Vất vả mãi tớ mới hẹn được Tiểu Vân, cậu đi cùng thì làm nên trò trống gì.”
Dương Phàm trừng mắt: “Lúc này chê tớ phiền rồi hả? Trước đây Chu Tiểu Vân không để ý đến cậu, cả ngày cậu kéo theo tớ đến tìm cậu ấy, tớ đã than nửa lời chưa? Lúc này bắt đầu xem tớ chướng mắt đúng không! Cậu có còn chút tình nghĩa huynh đệ nào không hả!”
Lý Thiên Vũ giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, sợ cậu đấy. Cùng đi là được chứ gì.”
Dương Phàm hài lòng cười: “Thế còn tạm được, được rồi, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân bảo cậu ấy rủ cả Tưởng Tiêu Đan đi nhé.”
Lý Thiên Vũ vừa cười vừa đi gọi điện thoại.
Trước đây anh luôn bị Dương Phàm trêu chọc, hiện tại phong thủy đảo ngược, cuối cùng có ngày anh cười nhạo Dương Phàm. Trông dáng vẻ tư xuân của cậu ta kìa, ha ha ha!
Dương Phàm cũng mua một chiếc xe đạp, bốn người vừa đủ hai xe, xuất phát!
Chu Tiểu Vân hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”
Lý Thiên Vũ cười nói: “Đến thành phố N gần hai năm, còn chưa đi một vòng quanh nội thành. Hôm nay chúng ta sẽ dành cả ngày thăm quan thành phố này.”
Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm đều tán thành.
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy có chút hứng thú, cười vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Hôm nay cậu và Dương Phàm vất vả một chút, làm tài xế vậy!”
Dương Phàm cướp lời đáp: “Rất vinh hạnh!”
Tưởng Tiêu Đan ngồi sau xe Dương Phàm cười nói: “Không sao, nếu cậu mệt đến lượt tớ đèo cho. Dù sao tớ khỏe lắm, cậu đừng coi tớ như nữ sinh khác.”
Chu Tiểu Vân nghe thấy thế cười ha ha.