Chu Tiểu Vân liếc nhìn Lý Thiên Vũ đang dõng dạc nói, nhận ra khuôn mặt cậu ta hồng hào biểu lộ sự phấn khởi, làm gì có chút mệt mỏi nào.
Lý Thiên Vũ ngoại trừ việc học còn làm thêm hai công việc, làm thêm giờ ở trường không thể bỏ được, lại có thời gian đi dạy thêm. Ngay cả như vậy, anh không hề tỏ ra mệt mỏi hay làm việc qua loa đối phó. Trái lại, anh cảm thấy cuộc sống của mình rất phong phú rất ổn định.
Tưởng Tiêu Đan hâm mộ nói: “Lý Thiên Vũ, cậu rất lợi hại nha, vừa làm việc ngoài giờ lại kiêm làm gia sư, còn phải đi học nữa. Không phải quá nhiều việc sao? Sao cậu có thể chịu được?”
Lý Thiên Vũ cười nói: “Quả thật có chút bận rộn, có điều, tớ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú. Ngày nào cũng có chuyện để làm, còn có thể kiếm sinh hoạt phí, ha ha, một công đôi việc!”
Dương Phàm vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Người anh em, tớ rất khâm phục cậu, dưới tình huống như thế mà cậu còn có thể giành được học bổng loại hai, thật lợi hại!”
Chu Tiểu Vân nghe xong, trong lòng cao hứng thay Lý Thiên Vũ. Không ngừng cố gắng vươn lên trở thành đứa nhỏ được mọi người yêu thích!
Đi hết một đoạn đường dài, cuối cùng cũng tới quán cơm rất ngon trong miệng Dương Phàm. Mặt tiền quán khá nhỏ, nhưng số học sinh ở bên trong cực kì nhiều.
Dương Phàm giới thiệu: “Lần trước ký túc xá bọn tớ liên hoan ở đây, quán không lớn lắm nhưng đồ ăn lại rất đặc sắc. Nghe nói mời đầu bếp Tứ Xuyên tới, vị cay vô cùng đặc biệt.”
Chờ tới lúc đồ ăn được mang lên, cuối cùng Chu Tiểu Vân cũng biết thế nào là món cay Tứ Xuyên. Những quả ớt đỏ nho nhỏ còn nhiều hơn đồ ăn, một mâm đồ ăn cay đến mười phần. Không uống bia cùng thì thực sự không ăn nổi.
Hương vị rất ngon, càng ăn càng cảm thấy ngon, mỗi tội cay quá! Ăn xong một bữa cơm, Chu Tiểu Vân bị cay đến lè lưỡi.
Tưởng Tiêu Đan lại rất thích ăn cay, hô to đã quá: “Tiểu Vân, lần sau ký túc xá liên hoan, chúng mình cũng đến đây ăn đi!”
Chu Tiểu Vân than xin miễn cho kẻ bất tài này: “Quên đi, tớ không chịu nổi. Nếu như cậu muốn thì đến cùng Dương Phàm, cậu ta cũng thích ăn cay giống cậu!”
Dương Phàm được thể đệm vào: “Không thành vấn đề, Tiêu Đan nếu cậu thích lần sau tớ mời cậu tới đây.”
Ây da, vừa mới ăn cơm xong một lúc, ngay cả xưng hô cũng đổi rồi, Tưởng Tiêu Đan biến thành Tiêu Đan! Chu Tiểu Vân và Lý Tiên Vũ đều liếc nhìn Dương Phàm với dụng ý khác.
Đương nhiên Dương Phàm không phát hiện ra ánh mắt hai người, còn đang mải nói chuyện phiếm với Tưởng Tiêu Đan. Trước mặt Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ than thở: “Tên nhóc Dương Phàm này, không bình thường rồi.”
Chu Tiểu Vân bị đùa cười khanh khách. Người nào đó không biết mình còn không biết xấu hổ hơn Dương Phàm lại còn chê người ta.
Ra khỏi tiệm cơm, Dương Phàm nhìn đồng hồ, thấy mới chín giờ: “Nếu không, chúng ta đến quán net đi, về sớm như vậy làm gì. Dù sao ngày mai cũng là thứ sáu, cuối tuần có thể dậy muộn mà.”
Không cần hỏi ý kiến Lý Thiên Vũ, khẳng định cậu ta giơ cả hai tay đồng ý. Xem dáng vẻ hưng trí bừng bừng của Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm, Chu Tiểu Vân không nỡ làm mất hứng, đi cùng.
Xung quanh trường học có mấy quán net, buổi tối cuối tuần chỗ nào cũng chật ních người. Đến mấy nhà cuối cùng cùng cũng tìm được máy chưa có người ngồi. Hai máy tính? Dễ xử lí, Chu Tiểu Vân với Lý Thiên Vũ một cái, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan một cái.
Từ trước đến nay Tưởng Tiêu Đan rất cá tính, vốn lơ đễnh không chú ý những chuyện nhỏ, căn bản không biết Dương Phàm có dụng tâm kín đáo. Rất nhanh đã quen thuộc với Dương Phàm, hai người châu đầu lên mạng cùng nói cùng cười còn sôi nổi hơn so với Chu Tiểu Vân và Lí Thiên Vũ bên này.
Chu Tiểu Vân liếc nhìn bạn tốt, nghĩ thầm cứ thế này không bao lâu cũng sẽ bị Dương Phàm lừa gạt thôi. Lý Thiên Vũ theo học khoa công nghệ thông tin, rất quen thuộc với máy tính, lách cách đánh chữ siêu nhanh.
Lí Thiên Vũ hỏi Chu Tiểu Vân: “Cậu có nick QQ không? Nếu không có tớ giúp cậu lập một cái?”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Tớ có rồi, Tiễn Đóa Đóa ở cùng ký túc xá lập giúp tớ. Còn nói, thời đại này mà còn không có nick QQ để liên lạc.”
Lí Thiên Vũ thúc giục Chu Tiểu Vân đăng nhập nick QQ, xem tên mạng của cô anh nở nụ cười. “Hiểu Mộng Hồ Điệp?” Thật là một cái tên ý họa tình thơ.
Lí Thiên Vũ cũng đăng nhập nick của mình, để hai nick thêm bạn lẫn nhau: “Ha ha, về sau chúng ta lên mạng là có thể nói chuyện phiếm với nhau!” Chu Tiểu Vân nhìn thoáng qua tên nick của Lí Thiên Vũ “Thiên Thiên Tưởng Nhi (Mỗi ngày nhớ em)“? Cái tên này đúng là thể hiện trắng ra.
Đúng lúc Dương Phàm nhìn sang: “Thiên Vũ, cậu đặt tên thật không có trình độ, mỗi ngày nhớ cậu, cậu mỗi ngày nghĩ đến ai hả?” Lí Thiên Vũ vỗ Dương Phàm một phát: “Biến qua một bên đi, cậu quản gì tớ mỗi ngày nghĩ đến ai, dù sao không phải nhớ cậu là được.”
Lí Thiên Vũ liếc nhìn Chu Tiểu Vân một cái, phát hiện cô không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Anh có chút thất vọng, cố ý cùng Dương Phàm nói chuyện mình lên mạng nói chuyện phiếm thú vị như thế nào, một bên vẫn chú ý phản ứng của Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân đương nhiên biết Lí Thiên Vũ cố ý nói cho mình nghe, tuy nhiên vẫn thản nhiên mặt mày tỉnh bơ.
Lí Thiên Vũ thất bại, ngoan ngoãn ngồi trở lại, gượng cười: “Tiểu Vân, vừa rồi tớ nói đùa với Dương Phàm thôi, cậu đừng để trong lòng nhé! Bình thường tớ ít khi lên mạng lắm.”
Chu Tiểu Vân bình tĩnh giọng nói không thể hiện cảm xúc: “Nam sinh nào lên mạng không phải để nói chuyện phiếm? Yên tâm, tớ hiểu mà. Cố gắng còn có thể phát triển một chuyện tình trên mạng ấy chứ!”
Lí Thiên Vũ nghe lời này liền nóng nảy: “Tiểu Vân, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Tớ thật sự rất ít khi chat, càng không có chuyện phát triển chuyện tình qua mạng gì hết. Cậu phải tin tớ!”
Lúc này Lí Thiên Vũ thật sự hối hận muốn chết, vừa rồi tội gì đi thử phản ứng của cô ấy chứ? Thật sự là tự bê đá đập trúng chân mình mà, hiện tại có bao nhiêu cái miệng cũng không giải thích được. Mặc kệ Lí Thiên Vũ giải thích mỏi miệng, Chu Tiểu Vân cũng không tỏ thái độ gì.
Thấy Lí Thiên Vũ gấp đến đổ mồ hôi, rốt cục Chu Tiểu Vân không nhịn được nở nụ cười. Lúc này Lí Thiên Vũ mới hiểu, thì ra cô chỉ đùa giỡn với anh thôi!
Tâm tư Lí Thiên Vũ cũng bay lên khi thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Chu Tiểu Vân, nếu mỗi ngày Chu Tiểu Vân đều ở bên anh cười với anh như vậy thì thật tốt. . . . . .
Dương Phàm nhân cơ hội này kết bạn với Tưởng Tiêu Đan trên QQ.
Lí Thiên Vũ cười khi thấy Dương Phàm ở trước mặt Tưởng Tiêu Đan giống như một con công xòe đuôi. Thì ra nam sinh “tương tư” buồn cười đáng yêu như vậy, khó trách trước kia Dương Phàm thích nhất xem rồi chê cười mình! Hiện tại thấy Dương Phàm không khác gì mình đúng là sảng khoái!
Chơi đến hơn mười giờ, Chu Tiểu Vân nhắc: “Tiêu Đan, chúng mình về thôi, nếu không đi ký túc xá mà đóng cửa là không vào được đâu.”
Tưởng Tiêu Đan nói: “Được rồi” liền đứng lên. Bốn người chậm rãi đi bộ về trường.
Dương Phàm vừa đi vừa quay sang nói chuyện với Tưởng Tiêu Đan, cảm thấy người con gái hoạt bát thẳng thắn này thật sự rất hợp với khẩu vị của mình, càng xem càng thích.
Chu Tiểu Vân và Lí Thiên Vũ cố ý đi tụt lại phía sau một chút, để Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan có cơ hội nói chuyện riêng.
Đương nhiên, đối với Lí Thiên Vũ sắp xếp như vậy anh vô cùng hoan nghênh. Có thể đi dạo cùng Chu Tiểu Vân trên con đường rợp bóng cây, vừa đi vừa trò chuyện đúng là chuyện hạnh phúc.