Sáng sớm, Chu Tiểu Vân đã thức dậy.
Đêm qua trằn trọc mãi, không biết đến mấy giờ mới ngủ, tới sáu giờ cô đã tỉnh, dứt khoát rời giường không nằm nữa.
Vệ sinh cá nhân xong, trở về ký túc xá thấy mọi người vẫn đang ngủ, đi tới sát giường Tiền Đóa Đóa vẫn còn ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt.
Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng đi ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị đi tới căng tin ăn điểm tâm. Nhưng vừa mới xuống lầu, đã thấy Lý Thiên Vũ đang đứng cạnh xe đạp chờ mình.
Chu Tiểu Vân bước nhanh tới: “Cậu tới sớm thế, Dương Phàm không đi cùng sao?”
Lý Thiên Vũ thản nhiên đáp: “Hôm nay cậu ấy có chút việc không đi được, chỉ có hai chúng ta đi thôi!”
Thực ra dù cậu lôi kéo thế nào Dương Phàm cũng không chịu theo, còn nói muốn tạo cơ hội cho hai người ở riêng. Anh nghĩ tới được ở riêng hai người với Chu Tiểu Vân nên không nói thêm gì nữa, vui vẻ rạo rực đạp xe tới chờ cô từ sáng sớm.
Trong lòng Chu Tiểu Vân biết rõ vì sao Dương Phàm không đến, lại không muốn vạch trần Lý Thiên Vũ: “Ừ, vậy chúng ta cùng ăn sáng đi!”
Lý Thiên Vũ nhanh chóng đuổi theo Chu Tiểu Vân, thẳng tiến tới căng tin.
Đại học N tổng cộng có ba căng tin, căng tin số 1 có diện tích lớn nhất, lớn thứ nhì là căng tin số 2, nhưng nếu nói đến độ phong phú của đồ ăn vặt thì không đâu sánh được với căng tin số 3. Từ sáng đến tối có hơn chục loại mì phở khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Bình thường Chu Tiểu Vân thích nhất là đồ ăn ở căng tin số 3, bánh rán, bánh bột mì, bánh bao đủ cả, cần cái gì cũng có. Bánh bao lại chia ra làm mấy loại nhân: nhân thịt, nhân rau, nhân đậu. Bánh rán cũng bao thành viên hình bầu dục, có các loại nhân cải trắng, nhân thịt, nhân củ cải sợi, nhân cà, nhân rau hẹ, ăn ngon vô cùng.
Chu Tiểu Vân gọi hai phần cháo, năm chiếc bánh rán, lại thêm ba quả trứng luộc nước trà.
Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên len lén nhìn cô, phát hiện trên tay cô trống trơn thì hơi hơi thất vọng.
Xem ra là cô ấy không thích chiếc vòng mình mua… Hay vì chiếc vòng đó là do mình mua nên cô ấy mới không thích…
Lúc này, Lý Thiên Vũ không khỏi thầm may mắn vì tối qua không nói gì thêm.
Hi vọng sau này sẽ có cơ hội nói ra, giờ cứ để mọi chuyện tiến triển tự nhiên vậy!
Như bậy giờ không phải rất tốt sao? Cô bé kia ngồi đối diện, mình có thể tươi cười tán gẫu, trò chuyện vui vẻ với cô ấy…
“Chu Tiểu Vân, cậu cũng ăn sáng ở đây à!” Thanh âm tràn ngập kinh hỉ từ miệng Giang Học Lỗi, cậu ta bưng điểm tâm không chờ được mời đã đặt mông ngồi xuống ngay bên cạnh Chu Tiểu Vân khiến cô không thể không ngồi cách ra xa một chút.
Lý Thiên Vũ híp mắt, thầm đánh giá nam sinh không mời mà tới này.
Ngoại hình? Có thể cho tám mươi điểm.
Ăn mặc? Hình như mặc đẹp hơn mình một chút.
Khí chất? Xì, chẳng có chút khí chất nào đáng nói.
Suy nghĩ một lát, Lý Thiên Vũ, quyết định xếp cái tên đang-có-ý-đồ-gây-rối-Chu-Tiểu-Vân này vào phe kẻ địch.
Bên kia, Giang Học Lỗi cũng đang đánh giá Lý Thiên Vũ, âm thầm suy đoán xem nam sinh này là ai. Chu Tiểu Vân chưa từng để ý đến các nam sinh lạ mặt muốn bắt chuyện, xem ra là người quen, không phải học sinh lớp mình, chẳng lẽ là lớp khác?
Giang Học Lỗi nở nụ cười có chút giả tạo: “Chu Tiểu Vân, vị này là…”
Chu Tiểu Vân đau đầu, cô ứng phó một Lý Thiên Vũ đã mệt rồi, sao lại chui ra vị nhân huynh này nữa? Giang Học Lỗi đeo bám làm cô rất khó chịu, ám chỉ cả N lần vẫn không thấy lui bước, ngược lại tấn công càng ngày càng mãnh liệt.
Nhất là từ khi cô phát hiện ý tứ của Lộ Lệ Nhã đối với Giang Học Lỗi. Đối với anh ta, cô càng kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng xa cách). Cô vốn không có cảm tình gì với anh ta, đừng vì vậy mà nháo ra mâu thuẫn gì với Lộ Lệ Nhã.
Chu Tiểu Vân đành phải giới thiệu.
“Đây là bạn học hiện tại của tớ, Giang Học Lỗi.”
“Đây là bạn học cấp ba trước đây, Lý Thiên Vũ.”
Lời giới thiệu giản lược quá mức khiến hai vị nam sinh không thể biết được phân lượng của nhau, đồng thời nghĩ: thì ra chỉ là bạn học, ý định của cậu ta chưa thành công.
Giang Học Lỗi khách khí nói: “Xin chào, bây giờ cậu đang học trường nào vậy?”
Lý Thiên Vũ ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Không xa lắm, ngay trường đại học công lập N thôi, đạp xe khoảng năm mười phút là đến.”
Hai người minh tranh ám đấu, nhất thời không nhận ra ai đang chiếm thượng phong.
Chu Tiểu Vân không để ý đến họ, ăn hết bữa sáng của mình.
Nam sinh thật nhàm chán, rõ ràng là hai người xa lạ mà có thể nói chuyện một cách ‘sôi nổi’ như vậy?
Lý Thiên Vũ nhanh chóng ăn hết phần điểm tâm của mình, oai phong đứng lên cùng với Chu Tiểu Vân: “Cậu cứ từ từ ăn tiếp, tôi và Tiểu Vân có việc phải đi trước.”
Nhìn Lý Thiên Vũ nghênh ngang rời đi cùng Chu Tiểu Vân, Giang Học Lỗi hận nghiến răng nghiến lợi.
Đây là ra oai trắng trợn!
Hừ, cứ để tên mặt đen đó đắc ý một lúc, dù sao thời gian mình tiếp xúc với Chu Tiểu Vân nhiều hơn, có câu ‘Gần quan được ban lộc’, chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa còn sợ Chu Tiểu Vân không động tâm sao?
Chu Tiểu Vân không từ chối Lý Thiên Vũ giả vờ thân thiết, thầm nghĩ tốt nhất để Giang Học Lỗi nhìn thấy mà hiểu lầm anh là bạn trai cô, sau đó triệt để hết hy vọng.
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Vân gặp một nam sinh mặt dày như vậy, dù cô có tỏ ra lãnh đạm thế nào anh ta cũng không chịu lùi bước. Như vậy khiến cô vô cùng hoài niệm Mạnh Phàm thời trung học, nam sinh như cậu ấy thật tốt, nam sinh bây giờ hết thuốc chữa rồi, cứ như sau khi lên đại học thì phải nhanh chóng tìm được người yêu vậy. Cái kiểu gấp gáp đó làm cô cực kì chán ghét. Hi vọng qua hôm nay anh ta có thể lặng lẽ lui quân thì tốt…
Lý Thiên Vũ đạp xe chở Chu Tiểu Vân chậm rì rì chạy trên đường, câu được câu không cùng cô trò chuyện. Khiến anh vui vẻ nhất là hình như thái độ của Chu Tiểu Vân đối với mình đã có chút chuyển biến vi diệu. Nên nói thế nào nhỉ, cảm giác như trước kia ở trong mắt cô ấy, anh là người có cũng được, không có cũng chẳng sao, rất dễ dàng bị lãng quên, còn bây giờ cô ấy dường như đã bắt đầu nhìn thẳng vào sự tồn tại của anh.
Cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ này, Lý Thiên Vũ tràn đầy vui sướng.
Chu Tiểu Vân hỏi về việc làm thêm hiện tại của Lý Thiên Vũ, anh trả lời: “Tớ đang làm trong thư viện trường, hằng ngày sau khi tan học phải đến thư viện sắp xếp sách báo và quét dọn vệ sinh, tiền không nhiều cũng đủ tiền ăn trong một tháng. Tớ còn làm nhiệm vụ phân phát thư tín ở phòng thông tin của trường, cơ bản không cần gia đình gửi thêm sinh hoạt phí. Tớ định đến năm hai sẽ ra bên ngoài làm thêm, vừa kiếm thêm chút tiền lương, vừa tăng kinh nghiệm làm việc.”
Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ nói mà cảm khái rất nhiều.
Người đàn ông lười biếng thành tính kiếp trước đã thay đổi triệt để rồi!
Tìm việc làm thêm? Ra ngoài trường làm công?
Thật sự không dám tưởng tượng.
Chu Tiểu Vân thất thần, mạch suy nghĩ không biết đã bay đi nơi nào…