Hôm nay người không vui nhất chính là Nhị Nha. Vừa đến nhà bà ngoại, đầu tiên là nói chuyện với anh, chị em họ đã lâu không gặp, tiếc là ai cũng ngại cô còn nhỏ kệ cô. Thực ra bà ngoại rất thương cô, nhưng hôm nay bà là nhân vật chính nên bận tiếp khách.
Mẹ thì nói chuyện với các dì, cô ngồi đó nghe mà không hiểu gì. Đến chỗ Chu Quốc Cường thì phát hiện ba đang hăng say bàn luận với anh em đồng hao, không để ý đến cô.
Nhị Nha cảm thấy rất tủi thân, Đại Bảo Tiểu Bảo chạy đi chơi không thấy bóng dáng, chỉ còn nước đi tìm chị. Nhưng bình thường chị gái yêu thương cô nhất chạy đi đâu rồi? Đúng, chắc chắn là đi tìm em họ Nữu Nữu .
Nhị Nha tức giận, vừa thấy em họ chị sẽ không để ý đến cô. Bước vào phòng của cậu mợ, quả nhiên thấy chị đang ôm em ấy dỗ dành.
“Chị, ” Nhị Nha kêu một tiếng, thấy chị không phản ứng lại gọi tiếp.
Gọi lần thứ ba Chu Tiểu Vân mới nghe thấy, cô quay đầu lại, thấy đó là Nhị Nha “ừ” một tiếng rồi tiếp tục quay sang hát cho Nữu Nữu nghe.
“Oa…” Nhị Nha triệt để bùng nổ, oà khóc.
Chu Tiểu Vân hoảng sợ, vội vã nói: “Nhị Nha, em đừng khóc…”
Thế còn được, Nhị Nha nghĩ thầm cuối cùng cũng khiến chị chú ý , ai ngờ câu tiếp theo Chu Tiểu Vân nói lại là: “Muốn khóc thì đi ra ngoài khóc, khóc to như thế sẽ doạ đến Nữu Nữu.”
Đang định giả vờ giả vịt làm nũng thôi, lần này Nhị Nha khóc thật, nước mắt trộn lẫn nước mũi nhìn rất thê thảm. Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ đặt Nữu Nữu xuống giường, Nữu Nữu cười khanh khách không quấy.
“Được rồi, Nhị Nha, qua đây với chị. Nói cho chị sao thế?” Chu Tiểu Vân đoán Nhị Nha chuyên môn chuyện bé xé ra to, con bé hay khóc nháo làm nũng, tốt nhất là mọi người đều xoay quanh mình, không chịu nổi vắng vẻ một phút nào.
Quả nhiên, Nhị Nha nằm úp sấp trong lòng Chu Tiểu Vân cáo trạng, mơ hồ nói không rõ. Dưới thanh âm nghẹn ngào khóc thút thít của em gái cuối cùng cô đã hiểu nguyên nhân. Chẳng qua là không ai để ý đến nó nên tủi thân. Thế này mà cũng khóc sao, thật là… Aizz!
Chu Tiểu Vân dỗ dành Nhị Nha một lúc, bảo em gái trèo lên trên giường chơi với Nữu Nữu.
Nhị Nha không có hứng thú với em họ nhỏ xíu, nói chưa sõi có gì mà chơi. Nhìn chị kìa, cười hớn hở vui vẻ đùa con bé, lúc thì cho nó đi tiểu, lúc thì hát cho nó nghe, trong lòng cô bé ganh tị lắm.
“Chị, chị toàn chơi với em ấy không để ý đến em.” Nhị Nha lên án.
“Nhị Nha, không phải chị không để ý đến em. Mà là ba tháng rồi chị không được gặp Nữu Nữu, vì thế tranh thủ chơi với em ấy, ngày nào chị chẳng ở nhà chơi với em!” Chu Tiểu Vân không có phương pháp nói cho Nhị Nha hiểu, nói đạo lý nửa ngày nó không nghe lọt tai, vẫn bĩu môi, quay đầu tỏ vẻ bực mình.
Nghĩ lại, dù sao Nhị Nha có rất nhiều thời gian dỗ dành, cơ hội gặp Nữu Nữu ít có được phải tranh thủ thời gian. Vì thế Chu Tiểu Vân bỏ mặc Nhị Nha, tiếp tục chơi với bé con.
Nhị Nha trợn tròn mắt, sao chị có thể đối xử với em như thế, ô ô ô, số mình khổ quá, ô ô ô.
Hơn ba giờ chiều, khách khứa lục tục về hết, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân chuẩn bị dắt các con về nhà. Chu Tiểu Vân không muốn đi, xin mẹ cho ở lại chơi mấy ngày.
Vốn nghỉ hè ở nhà ngoại chơi là chuyện thường, nhưng Triệu Ngọc Trân lại do dự: “Thế quán nước của con làm sao bây giờ?”
Ánh mắt cầu cứu của cô bắn về phía anh trai, Đại Bảo lập tức hiểu ý, bước lên vỗ ngực cam đoan sẽ trông nom hàng quán thật tốt. Tiểu Bảo không cam lòng tỏ ra yếu thế, vội nói sẽ ra phụ anh. Chu Tiểu Vân tán thưởng nhìn Tiểu Bảo, không uổng công thường ngày cô hết lòng thương yêu đứa em này, đến thời khắc mấu chốt biết giúp chị.
Triệu Ngọc Trân đành đồng ý, Chu Tiểu Vân phấn kích nhảy dựng lên.
Nhị Nha xị mặt xuống, chị quá bất công, vừa thấy Nữu Nữu sẽ bỏ mặc mình. Chu Tiểu Vân lặng lẽ kéo tay em gái, thì thầm bên tai mấy câu, trên mặt con bé cười rạng rỡ, tạm biệt chị, không xị ra như trước.
Triệu Cương tò mò hỏi cháu gái đã nói gì dỗ Nhị Nha, Chu Tiểu Vân cười meo meo nói cho cậu biết: “Cháu nói hôm nào về sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho em ấy.”
Triệu Cương cười ha ha, chiêu này đúng là cao tay, đối phó với Nhị Nha lần nào chuẩn lần đó!
Chu Tiểu Vân quen thân với mợ Tất Uyển Đình, Tất Uyển Đình cũng quý mến đứa cháu này. Thử nghĩ xem, có đứa cháu chịu khó nhanh nhẹn, hằng ngày thay mình bế con, dỗ bé con, sao có thể không thích được.
Có lúc, Tất Uyển Đình rất ngạc nhiên vì Chu Tiểu Vân chăm trẻ con chu đáo không kém gì người lớn, cho Nữu Nữu uống nước, xi tiểu, thay quần áo rất cẩn thận. Cô liền giải thích là có kinh nghiệm từ chăm Nhị Nha. Tất Uyển Đình thấy qua Nhị Nha dán dính lấy chị gái nên hiểu được.
Triệu Cương rất chịu khó, cả ngày lái máy kéo chở gạch đi bán. Đây không phải công việc nhẹ nhàng, được cái thời gian tự do, anh còn trẻ, sức khoẻ tốt, nhà ai mua gạch đều giúp người ta xếp gạch ngay ngắn rồi mới đi, vì thế làm ăn khá tốt.
Cả ngày anh bôn ba đi chở gạch, trong nhà chỉ có bà ngoại, Tất Uyển Đình và Nữu Nữu. Người già, trẻ nhỏ, Tất Uyển Đình khó tránh khỏi tịch mịch. Hơn nữa, bà ngoại bận việc nhà nông, việc vặt vãnh trong nhà, không có thời gian giúp mợ trông cháu. Giờ có Chu Tiểu Vân giúp đỡ, Tất Uyển Đình an nhàn hơn nhiều.
Chu Tiểu Vân không thích nói nhiều, trừ lúc đùa Nữu Nữu còn lại ít mở lời. Tất Uyển Đình có lúc ngồi nói chuyện với cháu, cảm thấy con bé ít tuổi nhưng rất có học thức nói không nhiều nhưng câu nào câu nấy trúng trọng điểm, càng thích đứa cháu này.
Ban đầu Chu Tiểu Vân muốn ở lại chơi với Nữu Nữu, đến khi cô về, ngược lại là Tất Uyển Đình luyến tiếc cháu gái.
Đáp ứng mợ rỗi rảnh sẽ đến chơi, cô được cậu chở về nhà.
Cô nghĩ có lẽ mình nên học cách đi xe đạp, đi đâu cũng tiện. Suốt ngày phải nhờ người đưa đón cũng ngại. Trong nhà, có hai cái xe đạp xếp thẳng hàng. Cô có cao đến mấy vẫn là cô nhóc chín tuổi.
Cô thử ngồi lên xe, kết quả ngồi trên yên không với tới bàn đạp, Đại Bảo ở đằng sau giữ xe cho em gái không quen nhìn em dờ dẫm từng tí một, lén thả tay.
Khi cô phát hiện anh không giữ xe nữa, chiếc xe đã nghiêng sang một bên, sức yếu không chống được. Thế là “ầm” một tiếng, xe đổ xuống đất, may mà Chu Tiểu Vân nhanh chóng nhảy ra, chân bị trầy da và chảy máu.
Tiểu Bảo thấy vậy sợ quá, chạy vội về nhà gọi mẹ. Triệu Ngọc Trân vội vàng chạy đến, thấy vết thương không quá nghiêm trọng thở phào nhẹ nhõm, dẫn con gái đến chỗ bác sĩ Phùng rửa ô-xy già sát trùng vết thương và bôi thuốc đỏ.
Trên bắp chân trắng nõn có vết trầy xước bôi thuốc đỏ vô cùng bắt mắt, Chu Quốc Cường đau lòng lắm. Lúc đó ông không có phản ứng gì đặc biệt, vậy mà ngay chiều hôm sau, một mình ngồi xe lên thị trấn, lúc về đi trên chiếc xe đạp Vĩnh Cửu. (một hãng xe vô cùng nổi tiếng, đứng đầu trong thập niên 90 của thế kỉ trước ở Trung Quốc