Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 122: Sinh nhật mười tuổi (2)

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Cả nhà Chu Quốc Dân và bà nội tầm mười giờ mới đến nơi.

Tống Minh Lệ xách một túi to, vẻ mặt tươi cười: “Anh Hai, chị Hai, xin lỗi chúng em về muộn quá. Có gì cần em giúp không?”

Triệu Ngọc Trân thấy cô vừa ở xa về, ngại nhờ nên nói: “Bọn chị gần xong rồi, em và Quốc Dân cứ ngồi nghỉ đi, xong ngay ấy mà.”

Tống Minh Lệ vẫy tay bảo Chu Tiểu Vân lại gần: “Đại Nha, thím mua quần áo mới cho cháu, mau vào thử xem có vừa không.”

Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, rất vui vẻ, không nói lời thừa, vội vào thay đồ. Bọn Vương Tinh Tinh đi theo Chu Tiểu Vân chui vào phòng góp vui.

Chu Chí Viễn hưng phấn chạy qua chỗ Đại Bảo, nơi tụ tập của bọn con trai: “Anh Đại Bảo, anh Hải, anh Tiểu Lỗi!”

Giờ đã nhận ra tầm quan trọng của gia giáo tốt chưa? Nhìn xem, cậu bé gọi tên tất cả mọi người, không sót ai cả. Thảo nào dù Chu Chí Viễn ít khi về, không thường chơi cùng bọn Đại Bảo nhưng vẫn được chào đón nhiệt liệt.

Phùng Thiết Trụ theo Phùng Gia Lĩnh tới sau, đến cạnh Chu Chí Hải, vừa nói mắt vừa láo liên nhìn quanh: “Hải, ông đến lúc nào?”

Chu Chí Hải cười thầm: “Tôi sáng sớm đã qua rồi. Sao ông qua sớm thế? Chưa đến giờ cơm mà.”

Phùng Thiết Trụ có chết cũng không thừa nhận ở nhà giục ba rất nhiều lần để được sang đây sớm, cậu hàm hồ đáp: “Tôi qua sớm để chơi với mọi người thôi!”

Đang nói chuyện, Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới Tống Minh Lệ mua cho được vây quanh bởi các bạn gái đi ra. Phùng Thiết Trụ lập tức bỏ lại Chu Chí Hải, chạy sang nói chuyện với cô. Hải liếc nhìn theo rồi lẩm bẩm “Đồ trọng sắc khinh bạn”.

“Chu Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ.” Phùng Thiết Trụ vội vã đưa thiệp chúc mừng.

Chu Tiểu Vân kinh ngạc nhận lấy, không ngờ cậu nhóc này lắm trò phết.

Vương Tinh Tinh đoạt lấy thiệp, đọc toáng lên: “Chúc Chu Tiểu Vân sinh nhật khoái hoạt*, mỗi ngày vui vẻ!” (khoái hoạt: vui vẻ, vui sướng)

Phùng Thiết Trụ đỏ mặt giật lại thiếp nhét vào tay Chu Tiểu Vân: “Không tặng bà, ai bảo bà xem.”

Vương Tinh Tinh nhanh mồm nhanh miệng không phải chuyện ngày một ngày hai: “A, hoá ra Phùng Thiết Trụ ông cũng biết đỏ mặt cơ đấy? Ngày thường như cái đuôi đi theo sau Chu Tiểu Vân không thấy có ý kiến gì, sao hôm nay lại xấu hổ thế?”

Phùng Thiết Trụ không chịu nổi chạy trối chết.

Chu Tiểu Vân trách cứ: “Vương Tinh Tinh, cậu nói chuyện nên chú ý một chút, đừng nói Phùng Thiết Trụ như thế. Đều là bạn chơi với nhau từ nhỏ, nói như thế không tốt đâu! Nhỡ đâu bạn ấy nổi giận thì sao?”

Vương Tinh Tinh cười hì hì, không để trong lòng: “Không sao đâu, Phùng Thiết Trụ thật thà chưa bao giờ để bụng. Không tin cậu nhìn đi, một lúc nữa lại chạy ra chơi với Chu Chí Hải cho xem.”

Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn nghe thế cười khúc khích. Tâm tư của Phùng Thiết Trụ ai mà không nhìn ra! Đều là lũ nhóc choai choai, ai nấy cũng rất hứng thú với đề tài tình yêu tuổi học trò. Nữ chính trong câu chuyện Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ thở dài, không có cách nào tranh cãi với Vương Tinh Tinh.

Tống Minh Lệ đang nói chuyện với các chị dâu, thấy Chu Tiểu Vân đã thay quần áo vội vàng vẫy tay bảo cô qua đó. Nhân cơ hội này cô thoát khỏi mấy cô bạn thích buôn chuyện này, đi đến chỗ mẹ. Đến khi Chu Tiểu Vân đứng yên trước mặt, trước mắt bọn họ sáng ngời.

Áo khoác dạ màu trắng rất vừa người, mặc quần giẫm gót đen, đi một đôi giày da cũng màu đen. Chu Tiểu Vân mặc như thế vô cùng nổi bật, rất xinh xắn.

Hồi đó, các bé gái rất lưu hành loại quần đó, y như tên, nó có một lỗ để luồn qua mắt cá chân, co giãn tốt, giá cả tuỳ vào chất lượng. Loại tốt mười mấy nguyên, loại rẻ ở chợ bốn, năm giác một cái.

Quần Chu Tiểu Vân mặc do Tống Minh Lệ mua ở cửa hàng, chất lượng quả nhiên hơn hẳn hàng bán ở chợ. Đen bóng một màu, co giãn tốt, mặc vào rất thoải mái.

Triệu Ngọc Trân khen: “Em Ba chọn thật khéo, bộ này rất đẹp. Mấy hôm trước chị cũng mua cho Đại Nha một bộ màu đỏ không đẹp bằng.”

Quan trọng nhất do Đại Nha lớn lên xinh đẹp mặc đồ gì cũng đẹp, Triệu Ngọc Trân tự hào nghĩ.

Cho con xin, mẹ viết rõ ràng trên mặt quá đấy. Chu Tiểu Vân rất muốn che mắt mình giả vờ không thấy nụ cười đắc ý của mẹ. Mẹ không thấy bác gái Thẩm Hoa Phượng cười rất miễn cưỡng à? Khiêm tốn tí đi mẹ ơi.

Tống Minh Lệ thấy quần áo Chu Tiểu Vân mặc đẹp cũng rất vui vẻ. Không uổng phí hơn nửa ngày cô đứng chọn trong cửa hàng thời trang dành cho trẻ em.

Khách quan mà nói Tống Minh Lệ có mắt nhìn hơn hẳn Triệu Ngọc Trân. Bộ trang phục này thuộc đẳng cấp cao hơn hẳn, kiểu dáng mới mẻ, độc đáo hơn. Chu Tiểu Vân mặc lên mới bộc lộ được hết khí chất!

Chu Tiểu Hà nhìn mà thèm, ghé sát vào người mẹ “thì thầm”: “Mẹ, bộ này của Đại Nha đẹp quá. Con cũng muốn!”

Chu Tiểu Vân liếc qua thì đoán ngay ra chị họ sẽ nói như thế. Chu Tiểu Hà không thích ai hơn mình, luôn thích mình vượt trội hơn tất cả mọi người.

Chẳng qua, lời thì thầm này không nhỏ, ở đây mấy người không ai không nghe thấy.

Thẩm Hoa Phương có lệ trách cứ Chu Tiểu Hà một câu: “Hôm nay sinh nhật mười tuổi của Đại Nha, thím Ba của con mới mua cho con bé, con cái gì chẳng đòi. Quần áo ở nhà chưa đủ nhiều hả? Năm con mười tuổi, không phải thím Ba cũng mua một bộ quần áo mới cho con đó thôi!”

Tống Minh Lệ cười không lên tiếng, lúc này không nên dây vào. Nhỡ nói hố, cô lại phải bỏ tiền lại mua một bộ. Nói thật, ấn tượng của Tống Minh Lệ đối với Chu Tiểu Vân tốt hơn hẳn Chu Tiểu Hà! Chu Tiểu Vân nhà người ta chăm chỉ, ham học, không ngừng toả sáng. So với thích chưng diện, thích trang điểm, lười biếng thành tính như Chu Tiểu Hà căn bản không cùng một đẳng cấp.

Mắt Tống Minh Lệ sáng như gương! (ý là hiểu rõ mọi chuyện)

Đến giờ ăn trưa, có thêm không ít trẻ con, lại có một số khách không mời mà đến. Chủ yếu là một số chủ tiệm cơm vẫn đặt mua thịt lợn của Chu Quốc Cường hay bác bán than. Đã chuẩn bị tám mâm mà vẫn chưa đủ, cuối cùng phải kê thêm hai bàn sát nhau trong sân nhà Chu Quốc Phú.

Lúc đó, phải chạy đi mượn bàn tròn, ghế khiến Chu Quốc Cường tất bật như con thoi.

Vẻ mặt ông luôn cười tươi roi rói, liên tục chào hỏi mọi người. Có khách không mời mà đến khiến ông cực có thể diện. Làm tiệc còn sợ đông khách sao?

May mà lúc mua thức ăn sợ không đủ nên cố ý mua nhiều một chút, miễn cưỡng đủ cho mười mâm.

Mẹ Vương Tinh Tinh, Vu Thuý Liên ngồi cùng bàn với các bà các cô trong thôn, thấy cả một con gà và chân giò không khỏi líu lưỡi: “Hôm nay nhà bác hai họ Chu tốn không ít tiền đấy nhỉ, nhiều món thế này khéo lỗ không ít!”

Tam cô lục bà ngồi cùng bàn, miệng đầy thức ăn, không ngừng gật đầu rồi sôi nổi bàn tán.

Chọn tập
Bình luận
× sticky