Hơn hai tuần sau, Đại Bảo thần thái phấn khởi đến tìm Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân vừa nhìn vẻ mặt Đại Bảo vui mừng liền biết có chuyện tốt: “Anh, anh đi tìm Lưu Lộ rồi à?”
Đại Bảo cười gật đầu: “Đầu tiên anh viết thư cho em ấy, về sau tranh thủ được nghỉ đến tìm. Anh đánh bạo nghe ời em nói với cô ấy, lúc đó mặt cô ấy đỏ lắm, chưa nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối.”
Mắt Chu Tiểu Vân sáng lên: “Thật tốt quá, điều này biểu hiện cảm giác của bạn ấy với anh không tệ lắm. Con gái mà, sao có thể trước mặt nói ra em cũng thích anh chứ. Theo hiểu biết của em về Lưu Lộ, ha ha, việc này sẽ thành công!”
Lòng Đại Bảo tràn đầy vui mừng. Tiễn Đại Bảo đi, Chu Tiểu Vân cảm thấy mặt trời hôm nay thật rực rỡ. Cô đang rảnh nên lên mạng xem loanh quanh, một lúc sau cuối cùng cũng gặp Lưu Lộ.
Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ đang online, lập tức chat với cô ấy.
Chu Tiểu Vân hỏi: “Lưu Lộ, anh tớ tới tìm cậu à?”
Lưu Lộ đáp: Uhm, còn viết hai bức thư cho tớ.
Cậu thành thật nói cho tớ, cậu cảm thấy anh tớ thế nào? Nếu có thể đương nhiên tớ hi vọng cậu cho anh ấy một cơ hội, nếu cậu không thích liền nói thẳng với tớ, tớ sẽ không cho anh ấy đến làm phiền cậu. Chu Tiểu Vân gửi tin qua, đợi nửa ngày Lưu Lộ chưa trả lời. Cô ngồi tưởng tượng, chắc chắn Lưu Lộ đang ở trước máy vi tính cắn móng tay. Cô ngốc này có tâm sự gì đều thích cắn móng tay, thói quen bao nhiêu năm nay không thay đổi.
Chu Tiểu Vân đoán không sai chút nào, Lưu Lộ thực sự đang ngẩn người cắn móng tay!
Chu Chí Lương thế nào? Thật sự là một vấn đề khó trả lời.
Quen biết đã nhiều năm, dường như từ lúc lên cấp hai học cùng Chu Tiểu Vân đã biết anh ấy. Khi đó cô luôn hâm mộ Chu Tiểu Vân có một người anh trai thương yêu em gái và một cậu em trai hết lòng quan tâm tới chị.
Càng về sau, dần dần cô tiếp xúc với Chu Chí Lương mấy lần, cảm thấy anh ấy thẳng thắn rất dễ ở chung. Về sau, nghe nói anh ấy đỗ Cao đẳng thể thao, cảm thấy anh ấy cũng không tồi, còn có tương lai hơn việc đỗ vào cấp ba.
Lại về sau nữa, nghe nói Chu Chí Lương vào đội điền kinh, nhất thời cảm thấy kính nể anh ấy, thấy anh ấy rất giỏi. Bao năm qua, dường như anh ấy luôn ở xung quanh cô, nhưng hai người không chân chính qua lại.
Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân nói cho cô biết Chu Chí Lương thích mình, lập tức cô như ở trong mộng. Ngay sau đó cô nhận được thư anh gửi, cô đọc lá thư này hết lần này đến lần khác mà trong lòng vẫn rối bời.
Chu Chí Lương và mình. Nghĩ tới đã có chút không dám tin, thật giống như nằm mơ…
Ngày đó, Chu Chí Lương đến tìm cô, lúc cô nghe thấy câu “Lưu Lộ anh thích em” từ miệng anh ấy, cô không biết từ chối thế nào nên im lặng. Về sau, Chu Chí Lương và cô cùng đi ăn một bữa cơm rồi phải đi. Sau đó, cô lại nhận được hai bức thư của anh.
Đến bây giờ, Lưu Lộ cũng không rõ ràng lắm, đối với Chu Chí Lương rốt cuộc cô có cảm giác gì. Một mặt cảm thấy Chu Chí Lương là một người con trai rất tốt. Về phương diện khác lại cảm thấy trở thành bạn gái của anh ấy là chuyện rất kỳ quái.
Nói chung, loạn thành một đoàn, đến nay còn chưa rõ ràng đâu! Bây giờ, Chu Tiểu Vân hỏi như thế, Lưu Lộ thật sự không biết trả lời thế nào. Sau nửa nén hương, Lưu Lộ rốt cuộc gõ gõ mấy chữ trên bàn phím: Cho tớ thêm thời gian suy nghĩ rõ ràng rồi tớ sẽ trả lời!
Chu Tiểu Vân nhìn xong cười, không nhắc lại chuyện này nữa. Tâm tư con gái luôn khó đoán, có điều, có một chút rõ ràng chính là đối với Đại Bảo khẳng định Lưu Lộ không phải không có cảm giác. Nếu là thích tí gì cô ấy sẽ trực tiếp từ chối, không do dự nhiều như vậy nha!
Đồng thời Chu Tiểu Vân cũng ra quyết định: sau này không bao giờ hỏi chuyện giữa Đại Bảo và Lưu Lộ nữa, tránh cho Lưu Lộ khó xử. Kế tiếp phải dựa vào chính Đại Bảo.
Chu Tiểu Vân không chủ động đi hỏi, có điều, Đại Bảo chắc chắn sẽ chủ động báo lại với cô:
“Hôm nay Lưu Lộ hồi âm cho anh!”
“Anh lại đi tìm Lưu Lộ, cô ấy nói với anh rằng hình như nói chuyện với anh rất vui vẻ.”
“Anh làm theo lời em, tặng cô ấy món quà nhỏ, cô ấy nói rất thích.”
…
Chu Tiểu Vân đánh giá cứ theo xu thế này, không lâu sau, Đại Bảo có thể ôm được mỹ nhân về nhà. Ha ha! Nghĩ tới đây, tâm trạng cô rất tốt.
Tưởng Tiêu Đan rủ cô tối đi xem phim: “Tiểu Vân, đêm nay đi xem phim đi?”
Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng đáp: “Được!”
Tưởng Tiêu Đan phát giác tâm trậng Chu Tiểu Vân tốt lạ thường, rất kỳ quái: “Tiểu Vân, cậu hình như rất vui a! Có chuyện gì tốt chia sẻ một chút đi.”
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ còn chưa chắc chắn chớ nói lung tung thì hơn, nói lung tung hai câu ứng phó với Tưởng Tiêu Đan.
Tưởng Tiêu Đan không tin Chu Tiểu Vân nói cái gì mà “Khí trời rất tốt vì thế tâm tình rất tốt” chuyện ma quỷ đó, liền đoán: “Có phải bạn trai cậu muốn tới thăm cậu không?” Người cô nói đương nhiên là Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân sớm không tranh luận với Tưởng Tiêu Đan việc Lý Thiên Vũ có phải bạn trai mình hay không nữa: “Tuần trước cậu ta mới đến, chắc cuối tuần này sẽ không tới nữa.”
Lý Thiên Vũ rất bận, thông thường một tháng mới tới một lần, cơ hội gặp mặt ít ỏi. Thật ra hai người thường thư từ qua lại. Tưởng Tiêu Đan còn đang đoán, bị Chu Tiểu Vân lôi đi: “Đừng ở chỗ này đoán mò nữa, đi xem phim nào.”
Hai người đi mua vé trước, cuối tuần cửa sổ bán vé xem phim điện ảnh đầy ắp người, phần lớn là một nam một nữ cùng đi xem phim. Cái gọi là ý không ở trong lời, không biết trong rạp tối thui có mấy người chuyên tâm thưởng thức tình tiết bộ phim không nữa.
Chu Tiểu Vân vừa cầm vé tới tay, quay đầu lại đụng phải Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã cũng tới mua vé xem phim.
Trong lòng Chu Tiểu Vân lộp bộp, tươi cười trên mặt không giảm, chào hỏi hai người. Giang Học Lỗi cũng tươi cười, dáng vẻ tự nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lộ Lệ Nhã giống chim nhỏ nép vào người Giang Học Lỗi, nụ cười có chút cứng ngắc: “Tiểu Vân, cậu và Tưởng Tiêu Đan cũng đến xem phim à!” Tay không tự chủ nắm chặt ống tay áo của Giang Học Lỗi.
Giang Học Lỗi nhận thấy Lộ Lệ Nhã không được tự nhiên, cúi đầu trấn an cười cười với cô.
Dọc đường đi Tưởng Tiêu Đan cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Tiểu Vân từng li từng tí: “Tiểu Vân, có phải bây giờ cậu cảm thấy không thoải mái không, có muốn tớ cho cậu mượn vai để tựa vào không?”
Nếu như vừa thấy Giang Học Lỗi đi cùng Lộ Lệ Nhã đã không thoải mái có lẽ cô sống nổi mất. Đều là bạn học, Lộ Lệ Nhã và cô còn chung một ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp. Một ngày chạm mặt năm ba lần, Chu Tiểu Vân đã chuẩn bị xong rồi.
Tưởng Tiêu Đan thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân không hề khác thường mới yên lòng.