Kỳ nghỉ đông này vui vẻ hơn bình thường.
Đầu tiên là hai anh em Ngô Mai, Ngô Lỗi đến nhà chơi mấy ngày, mà không cần Ngô Hữu Đức đưa đón. Không phải chỉ cần đạp xe thôi sao? Ngô Lỗi đèo em gái sang chơi.
Ngô Mai tới liền không muốn về nữa, buổi tối ngủ chung giường với Chu Tiểu Vân. Có Ngô Mai hoạt bát đáng yêu, những ngày sắp tới cô không sợ buồn tẻ.
Ngô Lỗi cả ngày dính lấy Đại Bảo. Tiểu Bảo là người hầu tiêu chuẩn khỏi phải nói, Chu Chí Hải cũng chạy sang. Vì thế, tối Ngô Lỗi sang nhà Hải ngủ.
Hai anh em chơi vui đến quên cả trời đất, mãi đến khi mẹ gọi điện thoại thúc giục mấy lần, tận hai tám tết mới về nhà.
Bữa cơm đêm ba mươi như thường lệ là bữa ăn thịnh soạn nhất trong năm. Nhìn xem bữa cơm tất niên năm nay của Chu gia có gì nào:
Hai đầu cá chép bạc kho kèm thịt mỡ, một con gà trống quay, một bát to thịt nướng kèm đậu cô ve, đặc biệt nhất là món thịt dê nướng dưa chua.
Dưa chua do Triệu Ngọc Trân tự ủ, ủ một vại lớn. Chu Quốc Cường bên cạnh việc chuẩn bị thịt lợn, thịt bò còn mua cả một đùi dê to đùng, ướp thêm ít ngũ vị hương quay trên chậu than hồng.
Thịt dê nướng dưa chua ngon cực kì, trở thành món ăn được mấy anh em tiêu thụ nhanh nhất. Một đĩa thịt lớn nhanh chóng sạch bách.
Gà trống là của nhà nuôi, nặng hơn một cân, thịt vừa chắc vừa tươi, ngon hơn hẳn thịt vịt.
Mùa thu Triệu Ngọc Trân thấy vẫn còn một đống đậu cô-ve không ăn hết, vì thế đem ra phơi khô cất vào nơi thoáng mát, mùa đông làm món thịt nướng cuộn kèm đậu cô ve cũng là một món ăn rất ngon.
Chỉ có món cá là ít người động đũa, chừa lại trưa mùng một ăn. Bữa cơm đầu tiên của năm mới đều ăn lại thức ăn thừa của đêm ba mươi, nhất là phải có món cá, ngụ ý “cả năm dư giả”. Hơn nữa, với món cá đêm ba mươi chỉ ăn một mặt, đến trưa hôm sau lật mặt kia ăn, ngụ ý “Năm mới xoay người” .
Chu Tiểu Vân cảm thấy dân quê rất trí tuệ. Họ đã đem những điều tốt đẹp nhất, mong ước nhất trong một năm gửi gắm vào lời ăn tiếng nói, sinh hoạt hàng ngày, ăn uống cũng có nhiều chú ý như thế.
Bữa cơm tất niên phong phú khiến bọn nhỏ ăn no căng rốn. Từ đó có thể nhìn ra, cuộc sống của nhà họ Chu càng ngày càng tốt. Người Trung Quốc khá giả hay không, từ thức ăn trên bàn cơm là nhận ra ngay.
Đối lập với mấy năm trước, chỉ rán một con cá, nặn thịt viên rán cộng thêm bát củ cải muối là thành mâm cơm tất niên. Năm nay, cả về chất và lượng đều thay đổi theo hướng đi lên. Điều này làm cho Chu Tiểu Vân cảm thán mãi.
Sau khi ăn cơm tối xong, đã có một đĩa hạt dưa và đậu phộng rang sẵn, toả mùi thơm nức mũi. Triệu Ngọc Trân mua sẵn mấy cân kẹo trái cây bọc đường, để sẵn trên bàn để các con vừa xem ti-vi vừa nhấm nháp.
Đến 7h30, Đại Bảo và Tiểu Bảo không chịu đi đâu nữa, một mực canh trước ti-vi chờ đến lúc tám giờ.
7h50, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cuối cùng cũng dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đến khi ngồi xuống, vừa vặn tiếng nhạc bắt đầu chương trình ca nhạc đêm tất niên vang lên.
Sáu cái miệng vây quanh bếp lò sưởi ấm, ngồi trong phòng xem chương trình đặc sắc chào đón tết Nguyên Đán trên ti vi, vui vẻ trải qua thời gian chuyển giao giữa năm cũ và năm mới.
“Đại nhạc hội chào xuân” là chương trình thường niên phát sóng vào đêm giao thừa. Khi đó không có hoạt động vui chơi giải trí khác, ăn tết nếu không được xem chương trình này tựa như thiếu vắng một cái gì đó rất quan trọng. (Giống Gặp nhau cuối năm ở VN)
Triệu Trung Tường và Nghê Bình là hai người dẫn chương trình chính, thường xuyên chọc khán giả cười nghiêng ngả. Triệu Trung Tường là con át chủ bài, linh hồn dẫn dắt cả chương trình, phong cách của ông có chút hài hước như đang nói về “thế giới động vật”. Ngược lại, giọng nói ấm áp truyền cảm của Nghê Bình thường xuyên lấy được nước mắt của người xem. Chu Tiểu Vân cảm thấy hai người họ làm MC còn hay hơn lớp trẻ sau này.
Không chỉ người dẫn chương trình, tiết mục hồi đó cũng đặc sắc hơn.
Mọi người thích nhất là xem tướng thanh, Giang Khôn, Hầu Diệu Văn (Yaowen), Lí Kim Đấu là những diễn viên hài nổi tiếng thời đó.
(Tướng thanh: một loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. Nguồn: zh.wikipedia.org)
Đây là thời kì tướng thanh trở thành tiết mục chính trong chương trình cuối năm.
Ngưu Quần và Phùng Công là hai diễn viên Chu Tiểu Vân thích nhất. Chưa cần hai người mở miệng, chỉ cần nhìn bọn họ bước lên sân khấu đã thấy buồn cười. Tiếc rằng, họ chỉ hợp tác ăn ý mấy năm rồi giải tán. Chu Tiểu Vân vẫn nghĩ nếu họ tiếp tục duy trì quan hệ bạn diễn, chắc chắn sẽ phát triển tướng thanh lên một tầm cao mới, sau này một thời gian rất dài tướng thanh không có diễn viên nào nổi bật, đúng là khiến người xem tiếc nuối.
Lúc này, Triệu Bản Sơn còn rất trẻ, đội mũ phớt kẻ ca rô, đóng chung với với Hoàng Hiểu Quyên. Hai người biểu diễn tiểu phẩm “tôi muốn có một gia đình”
(Đây là một tiểu phẩm hài nổi tiếng xuất hiện trong Gala hài Đại nhạc hội mùa xuân năm 1992 của CCTV)
Lời kịch kinh điển “Hình như tôi thấy qua màn ảnh nhỏ một bông hoa trên đầu còn đeo kẹp tóc” vang lên khiến mấy anh em cười nghiêng ngả.
Đừng nhìn Triệu Bản Sơn lúc này chỉ là diễn viên quèn không nổi bật, sau này cực kì nổi tiếng đó.
Triệu Lệ Dung là một bà lão ai gặp cũng thích. Nụ cười trên ống kính màn ảnh nhỏ của bà vô cùng thân thiết gần gũi. Người con nuôi của bà cũng được hưởng sái danh tiếng của mẹ nuôi, từ tiết mục này nổi tiếng mấy năm liền.
Mấy năm sau, nhờ có tiểu phẩm “Trả lại quân du kích”, Hoàng Hồng và Tống Đan Đan bắt đầu nổi danh. Chu Tiểu Vân vẫn cảm thấy Hoàng Hồng là cây đại thụ chân chính trong các diễn viên hài. Người tới kẻ lui, chỉ có ông trụ vững. Tống Đan Đan diễn vai bà lão giống vô cùng. Cô không khỏi liên tưởng đến tương lai, Tống Đan Đan đóng bà lão đạt đến nỗi sau này không ai có thể vượt qua nổi.
Cái đầu trọc của Trần Bội Tư vừa xuất hiện đã chọc cười khán giả. Anh pha trò, diễn cùng Chu Thời Mậu khiến vở hài kịch trở nên sinh động. Chu Tiểu Vân thấy rất lạ, đang hợp tác ăn ý như thế, sau này sao lại tách ra mỗi người một ngả?
Nguyên nhân chủ yếu khiến mọi người chờ mong Đại nhạc hội mùa xuân đó là xem các tiểu phẩm tướng thanh, cười đến chảy nước mắt, đau cả bụng là chuyện chắc chắn.
Phần lớn các bài hát của người lớn không khiến trẻ em cảm thấy ứng thú. Chẳng qua năm nay bài “Cá đùa hoa” rất êm tai, vui vẻ nhất là được tận mắt nhìn thấy Tiểu Hổ đội hát.
(Tiểu Hổ đội: là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập niên 80, đầu thập niên 90, gồm ba thành viên: Ngô Kỳ Long, Tô Hữu Bằng, Trần Chí Bằng. )
Mấy tiết mục tiếp theo trẻ con không thích xem lắm, giờ là lúc cái miệng hoạt động, cắn hạt dưa và ăn đậu phộng. Không thể không phục Đại Bảo, cậu vừa cười vừa ăn không ngừng, dưới chân cậu là một đống vỏ đậu phộng và giấy gói kẹo.
Tiểu Bảo cũng ăn khá nhiều. Tiếc là cậu vừa vươn tay định bốc một nắm hạt dưa, ánh mắt cảnh cáo của Chu Tiểu Vân lập tức soi đến, Tiểu Bảo ai oán rụt tay về. Lúc này Chu Tiểu Vân mới hài lòng quay đầu lại, tiếp tục xem ti vi. Tuy vậy, đến lúc đứng lên Tiểu Bảo ăn chẳng kém Đại Bảo là bao.
Bình thường Nhị Nha tám giờ đã đi ngủ, nhưng hôm nay rất tỉnh táo, thức đến mười hai giờ.
Lúc Chu Quốc Cường tuyên bố sẽ phát tiền mừng tuổi, mấy anh em tỉnh táo hẳn. Năm nay buôn may bán đắt, Chu Quốc Cường lời không ít tiền, hầu bao dày nên nói chuyện to hơn, tự tin hơn. Ông cố ý đến quầy tín dụng của xã đổi mấy tệp năm nguyên mới tinh để mừng tuổi.
Chu Quốc Cường hào phóng lì xì cho Nhị Nha năm nguyên, còn lại ba người mỗi người mười nguyên. Đại Bảo và Tiểu Bảo hoan hô ngất trời, nhét ngay hai tờ năm nguyên vào túi quần.
Chu Tiểu Vân có vốn riêng, không kích động quá mức như hai người. Bất quá, không ai chê tiền cả, càng có nhiều tiền càng tốt, haha. Dù sao mấy năm nay, Chu Tiểu Vân đều nghĩ cách dùng hết số tiền này. Có lẽ năm nay nên đến nhà sách mua ít văn thư, cố sự về xem.
Tiền mừng tuổi được phép dùng, mấu chốt là phải xem ai tiêu và tiêu như thế nào. Đại Bảo cũng là cao thủ tiêu tiền, chẳng qua sau khi dùng xong, trước ngày khai giảng bao giờ cũng bị mắng một trận vì tội tiêu tiền bậy bạ.
Tiểu Bảo tiêu rất ít, phần lớn nộp lại tiền cho bố mẹ. Nhị Nha là quỷ keo kiệt, rất thích giữ tiền khư khư, không cho ai động vào. Đại Bảo giở hết cách mà không moi được xu nào. Ngay cả Triệu Ngọc Trân đến mười lăm tháng giêng muốn lấy lại cũng phải mất rất nhiều công sức.
Vẫn là Chu Tiểu Vân lợi hại nhất, tiêu hết tiền mà lại được bố mẹ khen ngơi. Điều này khiến Đại Bảo rất bất bình. Vì sao cậu bị mắng còn em gái lại được khen? Bất công quá, đúng là trọng nữ khinh nam mà!