Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 163: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Khi cả đám học sinh ùa ra ngoài, đông nghịt sao có thể nhìn thấy Vương Tinh Tinh có trong đó hay không chứ, Chu Tiểu Vân nhìn quanh, phát hiện muốn tìm người độ khó quá lớn, nghĩ thầm hay là thôi đi!

Không nghĩ tới muốn tình cờ gặp một người thì không gặp, không muốn nhìn thấy một người lại đột nhiên xông ra.

“Chu Tiểu Vân!”

Giọng nói quen thuộc vui vẻ không phải là Lý Thiên Vũ sao?

Chu Tiểu Vân quay lại, Lý Thiên Vũ đang đạp xe đạp chạy tới, người đàn ông trung niên bên cạnh không phải là bố chồng ở kiếp trước của cô, ba Lý Thiên Vũ Lý Hằng Quý sao?

Chu Tiểu Vân thở dài, thực sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a!

Lý Thiên Vũ cũng tới nhận sách, đến trường mới nhất thời có chút không thích ứng kịp. Bạn thân nhất Cố Xuân Lai không ở cùng một chỗ với cậu nên thiếu đi sự hợp tác ăn ý nhất, thật sự rất cô đơn. Hỡn nữa, ngay cả bạn học quen thuộc bà chằn Vương Tinh Tinh cũng không học cùng lớp với cậu. Aizz, đúng là không quen tẹp nào.

Vì con trai thi đỗ trường cấp hai trên thị trấn, Lý Hằng Quý cũng rất vui vẻ một hồi. Tuy học phí hơi đắt nhưng chưa nói hai lời đã lấy tiền ra nộp đủ. Không nghĩ tới con trai Lý Thiên Vũ cư nhiên luôn có vẻ mặt rầu rĩ không vui.

Lý Hằng Quý không hiểu hỏi: “Tiểu Vũ, trường cấp hai Khải Minh này là con kiên trì muốn thi vào sao giờ đến trường học con lại không vui vẻ?”

(trường Khải Minh chính là trường Sao Mai nhé, nếu để thế này sẽ đúng là chỉ khác một chữ so với trường Anh Minh, khi làm ebook ta sẽ sửa lại những chương khác)

Lý Thiên Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng: “Ba à, ba đừng đoán lung tung. Con vui mừng không kịp nữa là!”

Vui được mới là lạ! Nghĩ đến Chu Tiểu Vân ở trường Anh Minh cách đó chỉ mấy trăm mét, Lý Thiên Vũ không tự chủ thở dài. Sau này muốn gặp mặt đã khó càng thêm khó!

Vừa nghĩ xong, trước lối đi bộ ở cổng trường có hai thân ảnh quen thuộc thoáng qua.

Đôi mắt Lý Thiên Vũ “Tách” một tiếng bật sáng, vừa nghĩ đến ai đó người ấy lập tức xuất hiện!

Vội vàng gọi to một tiếng rồi phóng xe đuổi theo.

Lý Hằng Quý vội vàng đuổi theo, trong lòng thấy lạ: Nhìn thằng bé vừa nãy còn buồn bã ỉu xìu, giờ lại cả người như được uống thuốc kích thích thế này, xem ra con trai đến tầm mười tuổi tính tình thật khó đoán.

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ tất nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười không mặn không nhạt, nhàn nhạt chào hỏi: “Ừ, là cậu à!”

Lý Thiên Vũ sớm quen với thái độ ôn hoà này của Chu Tiểu Vân, vừa đạp xe song song vừa đáp lời Chu Tiểu Vân: “Hôm nay cậu cũng đến ghi danh à, nhận được sách rồi sao?”

Chu Tiểu Vân gật gật đầu.

Lý Thiên Vũ vốn còn muốn hỏi cậu nhận bao nhiêu quyển, sách giáo khoa chỗ cậu có giống bên tớ không vân vân, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của Chu Tiểu Vân không thể cất lời.

Lý Thiên Vũ tự nhận thông minh đổi đề tài khác: “Vương Tinh Tinh và tớ khác lớp, tớ ở lớp (1) bạn ấy ở lớp (5). Vào trường Anh Minh cậu có tình cờ gặp bạn học trước đây không?”

Nói xong thật muốn vả cho mình một cái, đây không phải là tự vạch áo cho người xem lưng à, trong lớp chỉ có Trịnh Hạo Nhiên và Chu Tiểu Vân thi đậu. Bạn ấy có thể tình cờ gặp ai nữa, tất nhiên là Trịnh Hạo Nhiên rồi.

Chu Tiểu Vân thật ra rất thích ý trả lời vấn đề này: “Hôm nay tớ tình cờ gặp Hứa Mỹ Lệ và Trịnh Hạo Nhiên. Giờ Hứa Mỹ Lệ là bạn cùng lớp với tớ, Trịnh Hạo Nhiên ở lớp (8) trên tầng, không học cùng lớp với tớ.”

Trong lòng Lý Thiên Vũ chua chua, ngoài miệng không để lộ ra tí nào: “Hứa Mỹ Lệ á? Không phải trước đây là học sinh lớp (3) sao? Nhưng trường chúng ta chỉ có cậu và Trịnh Hạo Nhiên thi đỗ vào trường Anh Minh, không nghe nói còn có cả Hứa Mỹ Lệ nữa!”

Giọng nói Chu Tiểu Vân tràn ngập không cho là đúng: “Nghe chính bạn ấy bảo là họ hàng nhà bạn ấy tìm hiệu trưởng xin vài chữ, vào bằng cửa sau.”

Lý Thiên Vũ ngạc nhiên, tìm quan hệ cũng có thể vào trường Anh Minh à? Nói đến ý này, trong đầu cậu xẹt qua một ý tưởng.

Chu Tiểu Vân không có thời gian đi quản cậu nghĩ gì, dọc đường đi cười cười nói nói với Đại Bảo , cơ bản không nói chuyện với Lý Thiên Vũ.

Lúc đến ngã ba, Lý Hằng Quý dẫn theo Lý Thiên Vũ đi một đường khác, Lý Thiên Vũ lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn mấy lần rốt cuộc đạp xe đi.

Sau khi về đến nhà, Chu Tiểu Vân mới biết được buổi chiều Chu Quốc Cường đã đóng học phí cho em gái Nhị Nha và nhận cả sách về.

Bốn anh em nhà họ Chu cũng bắt đầu đi học, Triệu Ngọc Trân nghĩ thầm cuối cùng mình có thể thảnh thơi một chút. Nhị Nha dùng bút chì viết lên bìa sách tên của mình: Chu Tiểu Nguyệt.

Khỏi phái nói, chữ không quá xấu, tối thiểu đoan đoan chính chính các nét đều chính xác. Như hiến vật quý đưa cho mỗi người trong nhà xem, Chu Quốc Cường sờ sờ đầu Nhị Nha cười nói: “Nhị Nha, con biết viết tên của mình rồi cơ à?” Ông còn định buổi tối sẽ dạy con viết!

Nhị Nha đắc ý nói: “Ba ơi, hè năm nay chị đã dạy con viết tên rồi, một lúc là con đã viết được ngay. Hơn nữa, con học từ chị được rất nhiều vần ghép nữa. Không tin, bây giờ con sẽ mở sách đọc cho ba mẹ nghe.”

Nhị Nha không đợi Chu Quốc Cường trả lời liền đọc từng chữ từng chữ lên.

Chu Quốc Cường đâu biết cuối cùng con gái đọc đúng hay sai, liên tục khen con rất giỏi. Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh cười không thấy mắt nữa, chỉ thấy răng thôi. Con cái một đứa tiếp một đứa đều lớn lên, đi học. Làm cha làm mẹ trong lòng bà thực sự là tự hào!

Chỉ có Chu Tiểu Vân nhíu mày: “Nhị Nha, mấy từ này em ghép vần cũng không đọc chuẩn. Đã dạy em bao nhiêu lần rồi mà vẫn đọc sai. Qua đây, chị dạy lại em lần nữa.”

Nhìn tính này xem, học ai không tốt lại học Đại Bảo thích khoe khoang, đúng là người không khiến người khác bớt lo, không bằng được Tiểu Bảo.

Nhị Nha bị Chu Tiểu Vân dạy một mùa hè thật ra biết nghe lời hơn, lập tức cứ qua đó. Chu Tiểu Vân dạy Nhị Nha cách đọc ghép vần đúng.

Đại Bảo nghe xong ngứa răng cũng muốn bộc lộ tài năng: “Nhị Nha, để anh dạy em đọc.”

Ba cặp mắt hoài nghi nhìn về phía cậu.

Đừng nói Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo , ngay cả Nhị Nha ít tuổi nhất đều có dáng vẻ không tín nhiệm. Điều này làm tổn thương lớn tới lòng tự trọng của bạn nhỏ Đại Bảo.

Đại Bảo quyết định biểu hiện một phen thật tốt, hừ, tuyệt không thể để ba em coi thường chính mình.

Cậu cầm lấy sách Nhị Nha giả khuông giả dạng giơ sách hắng giọng, sau đó đọc lên: a, o, e.

Chưa đọc hết, Tiểu Bảo đã không nể mặt bật cười: “Anh trai à, anh đừng dạy sai Nhị Nha. Ngay cả ghép vần cơ bản anh còn không biết xấu hổ thể hiện.”

Năm Đại Bảo lớp một, lớp hai không nghiêm túc học hành. Tuy sau này có cố gắng, nghiêm túc học, kết quả không tệ. Nhưng việc ghép vần luôn có một lỗ hổng. Vì thế, tiếng phổ thông của Đại Bảo từ trước đến nay không tốt lắm.

Đại Bảo bị Tiểu Bảo chọc thủng lâm vào thế bí, xị mặt nói: “Đừng nói anh như đúng rồi thế, bằng không em thử xem?”

Thử thì thử, ai sợ ai chứ!

Tiểu Bảo cầm lấy sách bắt đầu đọc, ghép vần lưu loát tiêu chuẩn quả thực là không chê được điểm nào.

Ngay cả Chu Tiểu Vân cũng có chút sợ hãi than thở. Thật là không nhìn ra, xem ra Tiểu Bảo học ở trường rất chăm chỉ rất giỏi nhé! Cho nên mới nói, hoàn cảnh học tập hoàn toàn được quyết định bởi thái độ học tập, chỉ cần không quá ngốc làm gì có đứa trẻ nào học không tốt.

Hiện giờ thành tích của Tiểu Bảo rất tốt, không phải nguyên nhân vì bình thường vô cùng cố gắng nghiêm túc sao? Dụng tâm nghiêm túc mới là phương pháp học tập trọng yếu nhất hữu hiệu nhất.

Nhị Nha hài lòng vỗ vỗ tay: “Anh Hai, anh đọc kém chị một điểm nhưng đọc tốt hơn anh cả nhiều!”

Đến phiên Tiểu Bảo cười đắc ý .

Đại Bảo cãi cố nói: “Đây đã là gì, có bản lĩnh sau này em cũng thi đỗ trường Khải Minh đi.” Đại Bảo luôn tự hào vì việc mình thi đỗ vào Khải Minh.

Tiểu Bảo một câu không nhường châm chọc này: “Năm nay em vừa lên lớp bốn, còn hai năm nữa là vào cấp hai. Sau này em muốn được như chị thi vào trường Anh Minh, ai đi học trường Khải Minh gì gì chứ. Đó đều là trường nơi các học sinh bình thường đến học, em không thèm đi.”

Đại Bảo bị nói không ngóc đầu lên được, muốn phản bác lại nghĩ Tiểu Bảo nói đều là sự thực, nghĩ tới nghĩ lui đành phải nói: “Chờ đến lúc đó nhìn em có thể thi đỗ hay không đã, bây giờ đừng có khoác lác.”

Khoe khoang? Đó là độc quyền của anh mà!

Tiểu Bảo không để ý tới Đại Bảo, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải cùng trường cấp hai với chị.

Cố gắng lên, Tiểu Bảo!

Chọn tập
Bình luận
× sticky