Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 173: Dương Phàm và Lý Thiên Vũ

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập

Chờ Nghê Lượng ra khỏi phòng học, học sinh cũng trở nên sôi nổi hơn.

Tần Tuyết và một số bạn học tương đối thân bàn luận về tiền mừng tuổi. Đầu tiên nói rõ nhé, người ta không phải cố ý khoe, chẳng qua giọng nói hơi lớn thôi…

Người này một trăm người kia hai trăm còn có nhiều người ba bốn trăm nói bất diệc nhạc hồ, làm cho người ta hơi bị líu lưỡi.

Xem ra đầu năm nay, kẻ có tiền càng ngày càng nhiều.

Ở nông thôn nổi lên cụm từ “Vạn nguyên hộ”, nghĩa là nếu nhà ai gửi ngân hàng hơn vạn nguyên thì chính là người giàu có.

Trong thị trấn, người ăn nhà nước cơm cầm tiền lương cao hoặc là dựa vào việc buôn bán làm giàu thực sự không ít, theo quan sát của Chu Tiểu Vân, số bạn học trong lớp có gia cảnh khá giả không phải con số nhỏ.

Nhà mình ở nông thôn đương nhiên cũng khá nổi bật. Chuyện Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân âm thầm lên kế hoạch xây nhà lầu, Chu Tiểu Vân đương nhiên biết. Phỏng chừng tối đa đến sáu tháng cuối năm sẽ khởi công.

Cuộc sống của nhà họ Chu càng ngày càng tốt, tiền tiêu vặt của mấy anh em cũng bay lên theo đường thẳng. Trên người Chu Tiểu Vân thường xuyên có hơn mười, hai mươi nguyên chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tết năm nay lúc phát tiền mừng tuổi, Chu Quốc Cường phát cho mấy đứa nhỏ từ mười đến ba mươi nguyên. Nhị Nha nhỏ thì lấy mười nguyên, Tiểu Bảo cầm hai mươi nguyên, Đại Bảo và Chu Tiểu Vân mỗi người ba mươi nguyên. Lúc tuyên bố tiền mừng tuổi sẽ không cần đưa cho bố mẹ giữ hộ nữa, khiến các con hoan hô ầm ĩ.

Nhưng so với nhóm học sinh này động một tí là tiền mùng tuổi hơn một trăm, tiền mừng tuổi của Chu Tiểu Vân tất nhiên không được coi là nhiều.

Thế nhưng với số tiền mừng tuổi hàng năm càng lúc càng cao hơn Chu Tiểu Vân đã rất hài lòng.

Nếu cái gì cũng so sánh với người khác, đến bao giờ người đó mới thấy thoả mãn chứ? Nếu sống thoải mái thì phải biết lúc nào là thấy đủ.

Chu Tiểu Vân hiểu rất rõ điểm này, trái ngược với gia cảnh ở kiếp trước, kiếp này, cô đã thấy thoả mãn với hiện tại lắm rồi.

Lưu Lộ cũng nảy sinh hứng thú với đề tài này, nói với Chu Tiểu Vân về tiền mừng tuổi của mình: “Chu Tiểu Vân, cậu đoán ba mẹ mình năm nay phát bao nhiêu tiền mừng tuổi?”

Sau đó Lưu Lộ cong lên một ngón tay cười nói: “Tròn một trăm nguyên, hơn nữa cộng thêm ông nội bà nội và họ hàng đưa cho, tổng cộng mình lời được hơn ba trăm cơ đấy. Thế nào, chủ nhật này chúng mình đi dạo hiệu sách nhé?”

Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân thích đi dạo hiệu sách nên gật đầu đáp ứng.

Lúc hai người thì thầm, Lý Thiên Vũ ngồi đằng sau nhìn thấy không nhịn được qua bắt chuyện: “Lưu Lộ, em và Chu Tiểu Vân đang nói cái gì mà náo nhiệt thế?”

Lưu Lộ bằng tuổi Lý Thiên Vũ, quan hệ cũng không tệ lắm, tới giờ nói chuyện đều không khách sáo: “Con gái nhà người ta đang nói chuyện, anh qua đây chen miệng vào làm gì?”

Chu Tiểu Vân có cùng cảm nhận, ước gì Lý Thiên Vũ ngồi yên tại chỗ đừng làm phiền cô nữa.

Lý Thiên Vũ cười hì hì, cho tới bây giờ độ dày của da mặt đã qua khảo nghiệm, chút xíu ấy không thèm để vào mắt: “Chu Tiểu Vân, đã lâu không gặp.” Năm ngoái chỉ thoáng nhìn thấy Chu Tiểu Vân từ xa mấy lần, cơ hội nói chuyện cũng không có, tính ra sắp nửa năm không gặp mặt.

Chu Tiểu Vân vẫn ưa nhìn như trước, không, so với trước đây còn cao hơn và xinh hơn.

Lý Thiên Vũ nhìn trộm Chu Tiểu Vân mấy lần, không dám quá phận làm càn. Vội vã chuyển tầm mắt lên mặt bàn.

Chu Tiểu Vân cứ thế “ừ” một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Lưu Lộ đang thấy lạ, vừa rồi Chu Tiểu Vân còn đang bàn tán sôi nổi với mình sao hiện tại thoáng cái đã không nói nữa.

Lại nhìn anh họ đứng một bên cũng không cảm thấy xấu hổ, Lưu Lộ càng thấy kỳ quái.

Không phải Lý Thiên Vũ nói anh ấy là bạn cùng lớp cấp một với Chu Tiểu Vân à? Xem ra quan hệ giữa hai người không thân lắm! Lúc đó nhìn dáng vẻ thân thiết của Lý Thiên Vũ cô còn tưởng rằng hai người rất thân cơ!

Giờ nhìn thấy, căn bản không phải có chuyện như vậy!

Sau này, Lưu Lộ thường xuyên được làm khán giả. Dù sao Lý Thiên Vũ không có việc gì làm lại núp theo tấm biển của cô để sang đây nói chuyện, nói một lúc lại bắt chuyện với Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân tỏ ra xa cách rất ít khi để ý đến anh ấy.

Lưu Lộ cảm thấy rất thú vị, sau lưng trêu chọc Lý Thiên Vũ: “Anh Tiểu Vũ, Chu Tiểu Vân người ta không để ý đến anh, sao anh cứ đi quấy rầy người ta thế ?”

Lý Thiên Vũ nói liến thoáng một cách bài bản: “Đó là bạn ấy da mặt mỏng, kỳ thực trong lòng rất vui khi anh nói chuyện với bạn ấy. Lúc ở tiểu học, bọn anh là bạn học ngồi đằng trước đằng sau mà!”

Lưu Lộ cười thầm mãi, không quan tâm Lý Thiên Vũ nói thật hay giả, cô xem kịch vui là được.

Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ tiếp thu sự thực Lý Thiên Vũ lại xuất hiện lần nữa.

Có thể là tư tưởng con người chuyển biến rất nhiều, có thể vì đã là bạn học hai năm, cũng có thể bởi vì thực ra Lý Thiên Vũ cũng không khiến người ta chán ghét như trong tưởng tượng, càng có thể vì Chu Tiểu Vân có lòng tin vững chắc vào bản thân, nói chung, lần này Lý Thiên Vũ không mang đến Chu Tiểu Vân phản ứng quá lớn.

Ngày luôn trôi qua, hằng ngày mặt trời như như thường lệ mọc lên rồi lặn đi, tất cả đều làm từng bước cũng không có thay đổi quá lớn.

Chẳng quá, có thêm một con ruồi cứ ong ong bên tai mà thôi.

Không sao, chỉ coi như cậu ta không tồn tại là được.

Ngược lại, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ nhanh chóng trở nên quen thuộc, dù sao đều con trai bằng tuổi. So với Mạc Tuệ Mẫn văn tĩnh lúc trước, Lý Thiên Vũ hoạt bát hiển nhiên càng hợp với Dương Phàm hơn.

Đừng thấy thành tích của Dương Phàm rất cao, cậu không phải là con mọt sách lúc nào cũng đọc sách. Bình thường cậu thích chơi bóng rỗ, đá bóng, với các loại hoạt động khác cũng là thành viên tích cực trong lớp.

Trong lớp không ít người có cùng sở thích, nhưng thực sự chịu khó đi chơi với Dương Phàm không nhiều.

Nói đùa, thời gian học tập khẩn trương như vậy, ai có lòng đi chơi cùng cậu chứ?

Dương Phàm cũng không để ý lắm, lúc đến giờ nghỉ giải lao, lại lấy bóng rổ ra, đến sân bóng rổ luyện ném rổ.

Lý Thiên Vũ tay chân ngứa ngáy cũng đi theo, hai người không chơi giỏi nhưng giao tình được thành lập bước đầu.

Lý Thiên Vũ đã sớm nghe Lưu Lộ nói qua trong lớp mấy học sinh có thành tích đặc biệt xuất sắc, Dương Phàm này càng nổi tiếng đứng đầu.

Nhưng giờ thấy, cũng không có gì đặc biệt lắm. Chẳng qua cậu ta chỉ là cậu trai bình thường thôi, cũng không có ba đầu hay sáu tay, cũng thích vận động như tất cả các bạn nam khác.

Chỉ có trong giờ học, Lý Thiên Vũ mới có thể thoáng lĩnh hội được sự lợi hại của Dương Phàm.

Người khác suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cách giải đề số học, bình thường Dương Phàm thờ ơ cũng giải ra được, trong lớp không ai địch nổi.

Chu Tiểu Vân dù cố gắng cỡ nào, số học thủy chung luôn kém Dương Phàm một bậc.

Chu Tiểu Vân không thể không thừa nhận, người so với người quả thật có tồn tại sự chênh lệch trời cho trong học tập. Có lúc nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Dương Phàm thật khiến người khác đố kỵ, giống như cậu ta không cần bỏ quá nhiều công sức cũng có thể học rất tốt.

Sau khi Lý Thiên Vũ và Dương Phàm thân thiết hơn, trong học tập cũng có tiến bộ không nhỏ. Không làm được đề nào chỉ cần hỏi Dương Phàm, hai ba câu cậu ấy đã giải đáp rõ ràng, vốn số học rất bình thường Lý Thiên Vũ lại có tiến bộ không ít.

Không thể không nói một câu, có một người bạn thân thật sự rất quan trọng.

Cố Xuân Lai là bạn thân thì chỉ biết muốn lôi kéo Lý Thiên Vũ vào quán game, nhưng Dương Phàm lại có thể ảnh hưởng đến ham mê học tập của Lý Thiên Vũ.

Vì thế, lúc kết bạn cũng phải thận trọng!

Đi chơi về rất mệt nhưng cũng rất vui. Mọi người thấy đoản văn thế nào, ta không thấy phản ứng gì nên cũng hơi buồn, hiu hiu.

Chọn tập
Bình luận
× sticky