Chu Tiểu Vân cười nói: “Anh à, lúc đó ba sẽ đưa em đi, anh không cần xin nghỉ đâu.”
Đại Bảo không tiếp tục tranh cãi với Chu Tiểu Vân, hỏi sang chuyện khác: “Em gái, nói mau đi, em muốn quà gì anh tặng cho.”
Lời nói hùng hồn khiến Chu Tiểu Vân nghe xong cười không ngừng: “Chờ em nghĩ kỹ rồi gọi điện lại sau nhé, hiện tại anh hỏi vậy em biết trả lời thế nào đây!”
Nhị Nha đứng bên cạnh liên tục tỏ ý muốn nói chuyện vài câu với Đại Bảo, Chu Tiểu Vân vội vàng đưa ống nghe cho cô bé. Vừa nhận lấy ống nghe, Nhị Nha nhanh nhảu nói: “Anh ơi năm nay em cũng thi đỗ trường cấp hai Anh Minh rồi đó!”
Đại Bảo cười cười: “Tốt quá, em muốn quà gì cứ nói anh mua cho.”
A, thật hào phóng nha!
Nhị Nha hài lòng nói: “Cám ơn anh, em không muốn nhiều đâu, anh mua quần áo mới cho em đi, mua cả một đôi giày và cặp sách nữa. Anh phải mua loại nào thật đẹp ấy. A được rồi, em muốn mua đĩa CD học tiếng Anh, anh có thể mua cho em không…” Vân vân và vân vân…
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ngồi cạnh đó vừa nghe vừa cười, không biết Đại Bảo có thể nhớ hết mấy thứ đó không!
Triệu Ngọc Trân cười mắng: “Con nhỏ này, gọi điện thoại đường dài rất tốn tiền, đừng nói mấy chuyện vô dụng nữa, mau đưa điện thoại lại cho chị con đi!”
Nhị Nha lưu luyến nói: “Anh, mẹ không cho em nói nữa, thôi chờ anh về nhà rồi em sẽ nói lại thật tỉ mỉ nha!”, sau đó miễn cưỡng đưa điện thoại cho Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân tùy ý hàn huyên thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó quay sang hỏi Nhị Nha: “Nhị Nha, em thi đỗ vào cấp hai, có muốn chị và anh hai tặng quà không?”
Nhị Nha vui vẻ gật đầu liên lục: “Muốn, đương nhiên là muốn, càng nhiều càng tốt!”
Tiểu Bảo búng lên trán Nhị Nha: “Tham quá đi! Anh cả có tiền lương thì không nói, anh và chị hai vẫn còn là học sinh đó, đâu có tiền mua quà cho em chứ!”
Nhị Nha cười nịnh: “Anh hai à, anh nói vậy làm tổn thương trái tim bé bỏng của em lắm đấy, em không yêu cầu cao đâu mà. Quà tặng quan trọng là tấm lòng, anh cứ tùy tiện mua gì đó, em không soi mói đâu!”
Đến đây Chu Tiểu Vân cũng không nghe nổi nữa, cười xoa đầu Nhị Nha: “Đòi hỏi nhiều quá đấy!”
Tuy nói qua nói lại, cười thì cười nhưng Nhị Nha đã muốn, làm anh làm chị chắc chắn sẽ đi mua. Đúng lúc Chi Tiểu Vân cũng muốn mua thêm va-li và ba lô, ba người cùng chọn một ngày mát mẻ đi chọn đồ.
Cơ hội để cả ba chị em cùng đi vào thành vốn không nhiều, dọc đường đi cả ba đều vui vẻ hát không ngừng.
Tiểu Bảo gắng sức đạp xe, oán giận: “Nhị Nha, em lại tăng cân đúng không, sao anh cảm thấy em còn nặng hơn chị hai vậy! Ai u!”
Nhị Nha véo một cái lên lưng Tiểu Bảo, nói: “Anh hai, anh vừa nói cái gì đó? Anh thử lặp lại em nghe coi!”
Tiểu Bảo thức thời đầu hàng: “Anh mới nói Nhị Nha thân mình nhẹ như chim yến, anh đạp xe không thấy mệt chút nào.” Nhị Nha nghe vậy mới hài lòng thu tay. Tiểu Bảo đau đến nhe răng trợn mắt, con nhóc này xuống tay thật nặng a!
Chu Tiểu Vân nhìn hai anh em đùa giỡn không nhịn được nở nụ cười: “Nhị Nha, em lại tăng cân à?”
Nhị Nha nhìn nhìn cánh tay mình, rầu rĩ nói: “Em không biết, em chưa đi cân lại.”
Cũng lâu rồi Chu Tiểu Vân không đo cân nặng, vào thành tìm tiệm bán mỹ phẩm thử xem, những nơi đó thường có cân điện tử, đứng lên trên có kết quả ngay, rất dễ dàng.
Chu Tiểu Vân vừa đứng lên, kim đồng hồ chỉ số 46, lấy chiều cao 1m68 của Chu Tiểu Vân hiện tại, 46 cân thì hơi gầy một chút. Sau này nên ăn ngon ngủ ngon tranh thủ tăng thêm mấy cân mới tốt, con gái gầy quá không tốt, dù mặc quần áo nhìn rất đẹp nhưng lại cho người ta cái cảm giác không đủ dinh dưỡng. Con gái cần khỏe mạnh tự nhiên mới là đẹp nhất.
Nhị Nha thấp thỏm đứng lên cân, kim đồng hồ thoáng cái nhảy đến số 47.
Tiểu Bảo kêu lên: “Hả, em còn nặng hơn chị hai một cân!”
Chu Tiểu Vân véo Tiểu Bảo một cái, ám chỉ Tiểu Bảo đừng lên tiếng. Cậu hiểu được, thức thời câm miệng. Nhị Nha thở dài, đả kích thật lớn!
Chu Tiểu Vân hối hận sao tự nhiên mình lại nhớ đến việc cân thử đây, muốn dời đi lực chú ý của Nhị Nha, cô nhanh chóng kéo con bé vào trong tiệm. Nhị Nha lập tức bị đồ trang điểm màu sắc rực rỡ thu hút ánh mắt.
Chu Tiểu Vân hào phóng mua cho Nhị Nha một đống đồ trang điểm nho nhỏ, khiến cô bé mặt mày rạng rỡ. Cô cũng mua cho bình một bộ dầu gội dầu xả và tuýp sữa rửa mặt.
Tiểu Bảo đi sau hai người xách đồ, giúp hai chị em dạo phố không có gánh nặng.
Nhị Nha tinh mắt liếc thấy còn rất nhiều tiền trong ví của Chu Tiểu Vân, nói: “Hôm nay mẹ cho chị không ít tiền a!”
Chu Tiểu Vân gật đầu: “Ừ mẹ bảo chị hôm nay nên mua thêm quần áo, túi sách, giày và cả va-li đựng đồ nữa.”
Triệu Ngọc Trân ngày càng hào phóng, mỗi lần đều cho mấy trăm. Hơn nữa Chu Tiểu Vân tích góp tiền tiêu vặt nhiều năm, trên người đương nhiên không thiếu tiền.
Nhị Nha hâm mộ nhìn: “Bao giờ em mới lớn bằng chị nhỉ, khi đó chắc mẹ cũng sẽ cho em rất nhiều tiền tiêu vặt a!”
Chu Tiểu Vân liếc sang: “Được rồi, thích cái gì cứ nói để chị mua cho, đừng đứng đây giả bộ đáng thương nữa.”
Nhị Nha bổ nhào tới: “Yeah, chị là tốt nhất!”
Hai chị em mua thêm hai cái váy, đi ăn sáng xong lại tiếp tục dạo quanh mấy gian hàng bán túi xách và va-li.
Chu Tiểu Vân thích một chiếc va-li có tay kéo hình chữ nhật, phía dưới còn có bánh xe, rất thích hợp dùng khi đi xa nhà. Ba lô đương nhiên không thể thiếu, ba lô đựng được cả sách vở và quần áo, từ trước đến nay vẫn được rất nhiều học sinh yêu thích.
Bà chủ tiệm cười híp mắt nói với Chu Tiểu Vân: “Cháu gái, cháu thấy chiếc túi này thế nào, loại này bán chạy nhất đấy, chất lượng tốt, kiểu dáng đẹp, rất thích hợp với mấy cô gái tầm tuổi các cháu.”
Chu Tiểu Vân nhìn qua, uhm, đúng là không tồi.
Giả cả hơi đắt, nhưng Chu Tiểu Vân không biết mặc cả, lúc này Nhị Nha lên tiếng: “Bà chủ à, bọn cháu mua nhiều đồ như vậy, bác giảm giá chút đi, bọn cháu mua túi ở đây sau này sẽ giởi thiệu với bạn học đến mua cho bác.”
Bà chủ tiệm do dự, cuối cùng quyết định giảm 10 nguyên.
Chu Tiểu Vân không khỏi thay đổi cách nhìn với Nhị Nha.
Cuối cùng họ mua rất nhiều đồ, đành phải nhét những thức mua được vào ba lô đeo trên người, còn cái va-li để cho Nhị Nha ôm trong ngực mới miễn cưỡng đạp xe về được đến nhà.