Cũng may thời gian học thêm nghỉ đông rất ngắn, chớp mắt đã đến hai mươi tám tháng chạp.
Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, thu dọn túi sách chuẩn bị về nhà, mùa đông trời nhanh tối, mới năm giờ chiều bên ngoài đã hơi tối. Có lẽ đường về quê sẽ tối lắm. Dù tối đến mấy cũng phải về nhà, ngày mai là hai chín, sao có thể ở lại một mình trong thành đợi?
Vương Tinh Tinh về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Lưu Lộ bên cạnh Chu Tiểu Vân cũng dọn đồ. Cô hài lòng hoan hô nói: “Rốt cuộc được thả mấy ngày nghỉ, thật tốt quá. Mỗi ngày toàn là đi học đi học, bài tập bài tập, bài thi bài thi sắp làm tớ mệt mỏi đến điên rồi.”
Chu Tiểu Vân cũng cười: “Mùng sáu sang năm khai giảng, tức là cho chúng ta nghỉ bảy ngày, không tồi!”
Hai người đang nói chuyện, một giọng nói quen thuộc từ cửa lớp truyền đến: “Em gái!”
Chu Tiểu Vân kinh hỉ quay đầu lại: “Anh!”
Đứng ở cửa phòng học, chàng trai cao cao đen đen không phải là anh trai Đại Bảo sao? Sau lưng anh ấy là em trai Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân vui mừng nhào tới ôm Đại Bảo đã nửa năm không gặp một cái: “Anh trai, anh về lúc nào? Em nhớ anh chết đi được.”
Đại Bảo cười hì hì: “Hôm qua anh vừa về đến nhà, nghe nói hôm nay em nghỉ nên cố tình đi với Tiểu Bảo vào trong thành đón em về nhà.”
Cách lớp quần áo rất dày, Chu Tiểu Vân vẫn cảm thấy anh trai càng ngày càng khỏe mạnh có lực, nét trẻ con trên mặt bớt đi không ít, bắt đầu có sự chững chạc và trưởng thành của người đàn ông. Xem ra, nửa năm qua, anh ấy lớn lên nhiều.
Chu Tiểu Vân không thể chờ đợi được hỏi: “Vậy anh được ở nhà mấy ngày?”
Đại Bảo đáp: “Qua năm mới mùng sáu lại đi.”
Vậy chẳng phải là có thể ở nhà nghỉ ngơi một tuần? Trong lòng Chu Tiểu Vân rất vui vẻ, ôm Đại Bảo không chịu buông tay.
Tiểu Bảo nhìn chị vui vẻ cũng cười theo: “Chị, chúng ta về nhanh đi, trễ hơn sợ rằng trời đã tối rồi.”
Chu Tiểu Vân đồng ý, đưa túi sách cho anh trai cầm. Đại Bảo nhận túi sách, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Lộ. Lưu Lộ cười chào hỏi anh, nhân cơ hội này anh tán gẫu mấy câu với cô.
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cho nhau ánh mắt quả là thế, cố tình đi nhanh hơn hai bước, để Đại Bảo có cơ hội nói mấy câu với Lưu Lộ.
Từ xa, Lý Thiên Vũ và Dương Phàm đeo cặp sách đi tới, Lưu Lộ gọi “Anh Tiểu Vũ” rồi vẫy tay ý bảo hai người qua đây.
Đoàn người đến cổng trường chia làm hai hướng. Đại Bảo gặp được Lưu Lộ tâm trạng rất tốt, chỉ là thời gian ngắn ngủi, chưa nói mấy câu đã ai về nhà nấy làm anh có chút tiếc nuối!
Chu Tiểu Vân nhanh tay chọn mấy bộ quần áo, ba anh em bắt đầu đạp xe về nhà. Đương nhiên cô ngồi sau xe Đại Bảo, Tiểu Bảo đi một mình cũng không đạp nhanh bằng Đại Bảo đèo Chu Tiểu Vân. Trong nháy mắt, xe đã cách xa Tiểu Bảo một khoảng lớn.
Tiểu Bảo liếc mắt, la to: “Anh, em biết anh khoẻ hơn em, đạp xe nhanh hơn em, anh phải chờ em một chút chứ, anh nghĩ rằng em giống anh đều là vận động viên chắc?” Nói xong cố sức nện pê-đan đi theo.
Đại Bảo thả chậm tốc độ song song với Tiểu Bảo: “Haha, ngại quá, ngoài ý muốn.” Thật sự không phải Đại Bảo cố ý, đã quen làm cái gì đều cần tốc độ, lúc đạp xe cũng không tự chủ được dùng hết sức.
Chu Tiểu Vân hỏi cuộc sống sinh hoạt trong đội điền kinh của anh.
Đại Bảo mặt mày hớn hở kể. Chuyện quan trọng nhất hằng ngày đương nhiên là tập luyện, không riêng gì chạy bộ, còn phải huấn luyện tăng cường tính kiên trì, tăng thể lực vân vân. Đại Bảo còn là một người mới, trong đó tạm thời là tay mơ, chưa có cơ hội tham gia các cuộc thi lớn và hoạt động.
Ăn uống là cung cấp thống nhất, mỗi bữa đều cam đoan đủ dinh dưỡng, khống chế khẩu phần ăn nhất định. Không để bạn bị đói và cũng không thể để quá no lại cung ứng đủ kalo, đúng là bội phục các đầu bếp, không biết nấu nướng thế nào mà được vậy.
Chu Tiểu Vân nghe xong rất thương anh: “Anh, thế thì chẳng phải mỗi bữa anh không được ăn no à?”
Chu Tiểu Vân biết rõ sức ăn của anh, mỗi bữa không ăn hai chén cơm đầy chắc chắn không no, sớm tối nếu ăn bánh bao thịt ít nhất cũng phải ăn năm sáu cái.
Đại Bảo cười an ủi em gái: “Đâu có khoa trương như vậy, no thì vẫn no, chỉ là không thể ăn thả phanh thôi. Đội điền kinh bọn anh đủ hạnh phúc rồi, anh nghe nói hai đội cử tạ và đội thể thao (dụng cụ) vất vả hơn bọn anh nhiều. Người ta cả chiều cao cân nặng đều bị khống chế nghiêm ngặt. Quá cao không được, quá thấp không được, quá nặng không được, quá nhẹ cũng không được. Không biết những người này bình thường ăn gì nữa.”
Chu Tiểu Vân bị Đại Bảo chọc cười.
Tiểu Bảo hóng hớt nói: “Xem ra anh trai về nhà chỗ tốt lớn nhất là có thể thả bụng ăn cơm.” Đại Bảo cười ha ha.
Chu Tiểu Vân cảm thấy cảnh tượng đã lâu không thấy này làm cho người ta thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Sau khi về đến nhà, trong nhà đang bận việc, bật đèn sáng trưng. Trong sân rộng, có mấy người đàn ông được thuê đến giúp buộc lợn giết lợn, Triệu Ngọc Trân ở trong bếp bận nấu cơm tối.
Nhị Nha theo lệ cũ đứng ở cổng chờ anh chị trở về. Trong tiếng hoan hô của Nhị Nha, ba anh em dắt xe vào cổng.
Trong viện không có chỗ đặt chân, mấy anh em Chu Tiểu Vân vội chạy vào bếp, Chu Tiểu Vân nghe bên ngoài ồn ào náo nhiệt tiếng nói oang oang không khỏi líu lưỡi: “Thật náo nhiệt a!”
Triệu Ngọc Trân đang đun sữa đậu nành, một bên chỉnh độ lửa một bên cười đáp: “Mấy ngày nay bận chết, trước năm cũ người đến mua thịt cực kỳ nhiều, một mình mẹ ở chợ bận không xuể, ba con thì vội vàng thu mua lợn, giết lợn rồi giao hàng cho người ta căn bản không thể giúp mẹ. Năm nay ít nhiều có hai đứa Tiểu Bảo và Nhị Nha! Tiểu Bảo chào hỏi khách khứa tính sổ, Nhị Nha thối tiền lẻ, mẹ phụ trách thái thịt, chặt xương sườn băm băm, may có hai đứa phụ mới miễn cưỡng qua được.”
Chu Tiểu Vân không khỏi nhìn Nhị Nha với cặp mắt khác xưa: “A, Nhị Nha biết giúp đỡ cơ đấy! Em thu tiền có nhận phải tiền giả không?”
Nhị Nha không phục vì bị chị cười nhạo, ngẩng cao đầu: “Làm gì có chuyện em nhận nhầm tiền giả, có tiền giả nào qua được hỏa nhãn kim tinh của em.” Nói xong, còn cố ý trợn to đôi mắt vốn đã to rồi.
Tiểu Bảo không chút khách sáo vạch trần Nhị Nha: “Được a, đừng ở đây thổi phồng như thật nữa. Hôm nay nếu không phải anh phát hiện sớm, gọi người đưa tờ một trăm giả kia lại, em sẽ coi tiền giả của người ta thành tiền thật mang về nhà đấy.”
Hai người Chu Tiểu Vân và Đại Bảo cười to. Nhị Nha có chút thẹn quá hóa giận, nhưng mà Tiểu Bảo nói lại là sự thật, càng làm cho cô bé không xuống nước được.
Triệu Ngọc Trân hòa giải: “Nhị Nha mới mười hai tuổi, sang năm mới mười ba, có biểu hiện như vậy đã khá tốt. Mẹ quyết định năm nay mừng tuổi cho mỗi đứa tăng gấp đôi.” Sau khi mẹ tài đại khí thô (lắm tiền) tuyên bố tin tốt này, bốn anh em hoan hô ầm ĩ.
Nhị Nha vừa nghe nói được nhận nhiều tiền mừng tuổi, mắt híp thành đường chỉ, ném việc ban nãy bị Tiểu Bảo pha trò lên chín tầng mây, bắt đầu tính xem mình sẽ có bao nhiêu tiền mừng tuổi.