Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàng Hậu Margot

Chương 12

Tác giả: Alexandre Dumas

Tâm tình

– Này, trước hết là ta đang đi đâu đây? – Marguerite hỏi – Mình đoán không phải tới cầu Meuniers chứ?… Từ hôm qua tới giờ mình nhìn thấy quá đủ cái trò giết chóc rồi, Henriette tội nghiệp ạ.

– Tôi mạn phép xin được đưa lệnh bà…

– Trước hết, trước nhất, lệnh bà mình đây xin cậu hãy quên cái kiểu gọi đó đi… Vậy cậu đưa mình đi đâu?

– Tới dinh de Guise, trừ phi là lệnh bà có ý định khác.

– Không! Không! Henriette, tới nhà cậu đi. Quận công de Guise và chồng cậu không có đấy chứ?

– À không! – Quận chúa kêu lên với niềm vui khiến đôi mắt đẹp màu ngọc bích của nàng lấp lánh – Không, chẳng có em rể, chẳng có chồng, chẳng có ai cả! Tôi được tự do, tự do như không khí, như chim chóc, như mây… Tự do, nghe thấy chưa bà hoàng của tôi? Bà có hiểu được những điều hạnh phúc ẩn trong chữ tự do không? Tôi đi, tôi đến, tôi ra lệnh! A! Bà hoàng tội nghiệp! Lệnh bà chẳng được tự do và vì thế nên Người cứ thở dài sườn sượt.

– Cậu đi, cậu đến, cậu ra lệnh! Chỉ có thể thôi à? Tự do của cậu chỉ để làm việc ấy thôi? Này, trông cậu vui quá, không chỉ vì được tự do mà cậu trở nên như thế đâu nhé.

– Lệnh bà đã hứa với tôi là lệnh bà sẽ tâm sự trước.

– Lại lệnh bà. Này chúng mình sẽ sinh sự với nhau đấy Henriette ạ. Cậu quên mất những quy ước của chúng mình rồi à?

– Không, tôi là kẻ tôi tớ kính cẩn của lệnh bà trước mặt mọi người, là cô bạn tâm phúc điên rồ của cậu khi chỉ có hai ta. Có phải thế không thưa lệnh bà? Có đúng thế không Marguerite?

– Đúng thế – Hoàng hậu vừa nói vừa mỉm cười.

– Không có sự kình địch nhau về dòng họ, không có sự phản phúc trong tình yêu. Tất cả đều tốt, đều thẳng thắn. Đây là cuộc liên minh vừa để tự vệ vừa để tấn công, nhằm mục đích duy nhất là tìm gặp và nắm bắt lấy thứ phù du mà người đời gọi là hạnh phúc, nếu chúng ta gặp nó.

– Được lắm, quận chúa của ta! Chính thế, và để tái lập hiệp ước cậu ôm hôn mình đi nào.

Vậy là hai mái đầu dễ thương, một xanh xao và đượm buồn, một hồng hào với mớ tóc vàng và vui cười, chụm lại bên nhau một cách duyên dáng và họ gắn môi vào nhau giống như họ đã gắn bó những ý nghĩ của mình với nhau.

– Vậy là có điều gì phải không? – Quận chúa vừa hỏi vừa nhìn Marguerite với vẻ khao khát tò mò.

– Thế những chuyện xảy ra từ hai hôm nay mà không mới à?

– Ồ! Mình nói về tình yêu cơ, chữ không nói về chính trị.

Khi nào chúng mình bằng tuổi lệnh bà Catherine mẹ cậu, chúng mình cũng sẽ làm chính trị. Nhưng bà hoàng xinh đẹp ơi, chúng mình mới hai mươi tuổi, phải nói chuyện khác đi. Xem nào, cậu là một người vợ thật đấy à?

– Của ai cơ? – Marguerite vừa nói vừa cười.

– A! Thực quả là cậu làm mình yên tâm đấy.

– Này Henriette, cái điều làm cho cậu yên tâm lại làm mình hoảng sợ. Quận chúa ạ, mình nhất thiết phải trở thành vợ thật.

– Bao giờ?

– Ngày mai.

– Ôi! Xì! Thật à! Cô bạn tội nghiệp! Thế điều ấy có cần thiết lắm không?

– Tuyệt đối cần thiết.

– Mẹ kiếp! Như một người quen của mình vẫn nói, thế thì đáng buồn thật đấy.

– Cậu quen được ai mà lại nói “Mẹ kiếp” thế? – Marguerite vừa hỏi vừa cười.

– Ừ

– Ai vậy – Cậu chỉ toàn hỏi thôi, trong khi đáng lý cậu phải nói cơ. Nói cho xong đi, rồi mình sẽ kể.

– Vắn tắt thôi thì thế này nhé: vua Navarre đang yêu nhưng không phải là yêu mình. Mình không phải là đang yêu vì mình không yêu ông ta. Tuy vậy, cả hai chúng mình sẽ phải thay đổi ý kiến, hoặc là chúng mình phải có vẻ như đã thay đổi ý kiến nội nhật trong vòng từ nay đến mai.

– Thế thì cậu cứ thay đổi ý kiến đi, cậu có thể tin chắc rằng ông ta cũng sẽ thay đổi ý kiến đấy.

– Chính đấy là điều không thể có, vì bây giờ hơn lúc nào hết mình chẳng sẵn lòng đổi ý tí nào.

– Mình mong là chỉ đối với ông chồng cậu thôi đấy chứ?

– Henriette này, mình có một điều ngần ngại.

– Ngần ngại về cái gì?

– Về tôn giáo. Cậu có phân biệt gì giữa người Tân giáo và Giatô giáo hay không?

– Về chính trị ấy hả?

– Tất nhiên rồi.

– Nhưng còn trong tình yêu thì sao?

– Cô bạn thân mến, chúng ta là đàn bà, chúng ta là những người tà đạo đến nỗi về mặt tín ngưỡng chúng ta đều thừa nhận tất cả và về mặt thần linh chúng ta cũng tôn thở nhiều vị.

– Nhiều vị nhưng là một, có đúng không?

– Ừ, – Quận chúa nói với một ánh mắt sáng màu tà giáo – Ừ, vị thần tên là Eros – Cupido – Amo(1), vị thần lưng đeo ống tên, bịt mắt và có cánh… Chúa ơi, sùng đạo muôn năm!

– Tuy nhiên cậu có cách cầu nguyện độc đáo đấy, cậu ném đá xuống đầu những người Tân giáo.

– Cứ làm điều hay thôi, còn mặc kệ cho người ta nói… Ôi Marguerite, những ý tưởng tốt đẹp nhất cũng như những hành động đẹp đẽ nhất bị biến hoá đi biết nhường nào qua miệng những kẻ phàm phu tục tử!

– Phàm phu tục tử!…

Nhưng mình thấy hình như là ông anh Charles nhà mình ca ngợi cậu lúc nãy đấy chứ.

– Marguerite, anh Charles nhà cậu là một người mê săn bắn vĩ đại, suốt ngày thổi kèn săn đến nỗi gầy mòn cả người đi… Vậy nên mình từ chối cả những lời khen ngợi của ông ta. Vả lại mình đã trả lời ông Charles nhà cậu… Cậu không nghe thấy à?

– Không, cậu nói khẽ quá.

– Càng tốt, mình càng có nhiều chuyện để kể cho cậu. Này, chẳng lẽ cậu đã kể hết mọi chuyện của cậu rồi đấy à Marguerite?

– Chả là…

– Sao?

– Chả là – Hoàng hậu vừa nói vừa cười – Nếu viên đá mà anh Charles nói là một viên đá lịch sử thì mình sẽ xin thôi không nói.

– A! – Henriette kêu lên – Cậu đã chọn được một anh Tân giáo rồi. Được thôi, cứ yên tâm! Để cậu yên lòng thì mình hứa là sẽ chọn một chàng Tân giáo khác vào dịp tới.

– Chà! Vậy ra lần này cậu đã kiếm được một chàng Giatô giáo phải không?

– Chúa ơi! – Quận chúa nói.

– Thôi được, mình hiểu rồi.

– Thế cái anh chàng Tân giáo của cậu trông như thế nào?

– Mình đâu có chọn anh ta. Chàng trai ấy hiện nay chẳng là gì với mình cả và chắc sẽ chẳng bao giờ là gì với mình.

– Nhưng anh ta như thế nào mới được chứ? Điều ấy cũng không ngăn cậu kể cho mình cơ mà, cậu biết mình tò mò như thế nào rồi đấy.

– Một thanh niên tội nghiệp đẹp như Nisus de Benvenuto Cellini đã đến trốn trong phòng của mình.

– Ô hô! Cậu thế nào mà chẳng cho đòi anh ta tới đây!

– Tội nghiệp chàng trai! Đừng có cười thế Henriette, lúc này anh ta vẫn còn đang bấp bênh giữa cái sống và cái chết đấy.

– Anh ta ốm à?

– Anh ta bị thương nặng.

– Này, một chàng Tân giáo bị thương là phiền lắm đấy! Nhất là trong những ngày này. Thế cậu làm gì với anh chàng Tân giáo bị thương mà chẳng là gì và sẽ không bao giờ là gì với cậu ấy?

– Anh ta đang ở trong căn buồng nhỏ của mình, mình che giấu anh ta vì mình muốn cứu anh ta. Anh ta đẹp trai này, anh ta trẻ này, anh ta bị thương này.

– Cậu giấu anh ta trong buồng con của cậu và cậu muốn cứu anh ta! Nếu bây giờ anh chàng Tân giáo ấy không tỏ ra đầy lòng biết ơn thì quả là một chàng trai tệ bạc đấy.

– Mình sợ rằng anh ta đã biết ơn mình lắm rồi, hơn cả mình mong đợi kia.

– Thế cái chàng trai tội nghiệp ấy có làm cậu để ý không?

– Mình để ý chỉ vì lòng nhân đạo thôi.

– A! Lòng nhân đạo! Bà hoàng tội nghiệp ơi, chúng mình là đàn bà, bao giờ cái đức tính ấy cũng làm chúng mình đi đời đấy!

– Ừ, thế cậu có hiểu rằng bất kỳ lúc nào đức vua, quận công d Alençon, mẹ mình, ông chồng mình nữa… cũng có thể vào phòng mình…

– Cậu muốn mình trông coi cái anh chàng Tân giáo nhà cậu trong lúc anh ta còn ốm có phải không, với điều kiện là trả anh ta lại cho cậu khi khỏi chứ gì?

– Cái cô hay tếu này! Không, mình thề là chưa nhìn xa đến thế. Tuy nhiên nếu cậu có thể tìm ra cách giấu anh chàng ấy, nếu cậu có thể gìn giữ cái tính mạng mà mình đã cứu cho anh ấy thì mình thừa nhận với cậu là mình sẽ thực lòng biết ơn cậu. Ở dinh de Guise cậu được tự do, cậu chẳng có em rể lẫn chồng để rình rập hay ép uổng cậu. Hơn nữa Henriette ạ, đằng sau phòng ngủ của cậu, nơi mà thật may cho cậu là không ai có quyền được vào, cậu có một căn buồng lớn giống như buồng của mình. Khi nào anh ta khỏi, cậu sẽ mở cửa cho anh ta và con chim sổ lồng sẽ bay đi.

– Bà hoàng thân mến ạ, chỉ có một điều hơi khó, đó là cái lồng đã bị chiếm chỗ mất rồi.

– Sao! Cậu không cứu được một người nào đó phải không?

– Đó chính là điều mình đã trả lời cho anh cậu.

– À, mình hiểu rồi, thế cho nên cậu mới nói khẽ đến nỗi mình không thể nào nghe thấy được.

– Nghe này Marguerite, chuyện này rất hay và cũng đẹp đẽ thơ mộng y như chuyện của cậu vậy. Sau khi để lại cho cậu sáu vệ binh, mình với sáu người kia quay về dinh de Guise. Mình đang xem người ta cướp phá và đốt một cái nhà chỉ cách dinh của em mình có cái lòng đường phố Quatre Fils thì bỗng nghe thấy tiếng đàn bà kêu khóc và tiếng đàn ông chửi thề. Mình ra ban công và trước hết là mình thấy một thanh kiếm mà những đường lửa của nó dường như chiếu rọi cả toàn cảnh. Mình thấy thán phục cái ngọn kiếm điên cuồng ấy quá vì mình vốn yêu thích những điều đẹp đẽ! Rồi tất nhiên là mình tìm cách nhìn rõ cái cánh tay cầm kiếm và cái người có cánh tay ấy. Và rốt cuộc giữa gươm vung đạn réo, giữa những tiếng kêu la, mình nhìn thấy người ấy, một người hùng đấy, một chàng Ajax Télamon(2). Mình nghe thấy tiếng chàng vang vang như lệnh. Mình khoái chí quá, mình cứ đứng đấy, hồi hộp, run lên theo mỗi đòn nhắm vào chàng, theo mỗi đường kiếm chàng vung ra. Cậu biết không, bà hoàng của mình, trong có khoảng một khắc đồng hồ mà mình xúc động như chưa bao giờ mình bị như thế, mà mình cũng không nghĩ rằng có thể có một nỗi xúc động đến như thế cơ. Thế nên mình cứ đứng đấy, thở phập phồng căng thẳng câm lặng, thế rồi đột nhiên người anh hùng của mình biến mất.

– Sao lại có thể thế được?

– Chàng bị ngã gục xuống vì một hòn đá của một mụ già ném chàng. Thế là, cứ như Cyrus ấy, mình lại nói nên lời được, mình kêu lên: “Cứu tôi! Giúp tôi với!”. Thế là các vệ binh đến đỡ chàng dậy, đưa chàng ta về căn buồng mà cậu muốn mượn cho người cậu đỡ đầu ấy.

– Than ôi, Henriette ạ, mình rất hiểu chuyện này vì nó cũng gần giống như chuyện của mình vậy – Marguerite nói.

Chỉ có mỗi điều khác nhau là làm như mình phụng sự đức vua và đạo giáo nên mình không cần phải đưa ông Anibal de Coconnas ra khỏi nhà mình như cậu.

– Ông ấy tên là Anibal de Coconnas à? – Marguerite vừa hỏi vừa cười phá lên.

– Tên tuổi kinh khủng nhỉ? – Henriette nói – Này, cái người mang tên ấy cũng xứng với nó lắm. Mẹ kiếp, đánh đấm bậc thầy lắm, và ông ta làm đổ máu mới khiếp chứ! Hoàng hậu ơi, đeo mặt nạ vào đi, chúng mình về đến dinh rồi.

– Thế sao lại phải mang mặt nạ?

– Vì mình muốn chỉ cho cậu người hùng của mình.

– Ông ta có đẹp trai không?

– Lúc đang đánh nhau thì đẹp rực rỡ, mình thấy như thế. Quả thật thì lúc ấy là vào ban đêm, mà lại có ánh lửa đuốc. Sáng nay, dưới ánh sáng ban ngày thì mình thấy có kém đi đôi chút, mình thừa nhận là thế. Thế nhưng mình nghĩ là cậu sẽ vừa ý.

– Thế thì người mình bảo trợ không tới được dinh de Guise rồi. Bực thật, chẳng ai lại nghĩ đến việc đi tìm một người Tân giáo ở đấy đâu.

– Không đâu. Tối nay mình sẽ đưa ông kia tới đây. Một người nằm góc bên phải, người kia nằm góc bên trái.

– Thế nếu họ nhận ra nhau là Tân giáo với Giatô giáo, họ xé nhau ra mất.

– Ôi dà! Chả có gì nguy hiềm đâu. Ông de Coconnas bị một cú đánh vào mặt khiến ông ta gần như không nhìn thấy rõ. Chàng Tân giáo nhà cậu thì xơi một chưởng vào ngực đến nỗi gần như không cựa quậy được… Với lại cậu dặn anh ta là đừng có nói gì về tôn giáo, thế là ổn chuyện.

– Được đấy!

– Vào đi, nhớ đấy.

– Cám ơn cậu – Marguerite vừa nói vừa xiết tay bạn.

– Đến đây, Người lại trở thành lệnh bà – Quận chúa Nervers nói – xin cho phép tôi được cung tiếp Người tại dinh de Guise với những nghi thức xứng đáng với hoàng hậu Navarre.

Và quận chúa xuống kiệu. Nàng gần như quỳ một chân xuống để đỡ Marguerite cùng xuống. Rồi vừa đưa tay chỉ cổng dinh được hai người lính gác có súng hỏa mai canh giữ, nàng đi theo sau hoàng hậu vài bước. Marguerite đường bệ đi trước quận chúa đang giữ đúng thái độ tôn kính chừng nào nàng còn ở trong tầm mắt mọi người. Lên tới phòng, quận chúa đóng cửa và gọi thị nữ của mình, một cô gái Sicily nhanh nhẹn:

– Mica – Nàng nói bằng tiếng Ý – Bá tước ra sao rồi?

– Thưa, càng ngày càng khá hơn – Cô gái đáp.

– Ông ta đang làm gì?

– Thưa phu nhân, em nghĩ là ông ta đang dùng bữa.

– Được lắm! – Marguerite nói – Nếu thấy ngon miệng là tốt đấy!

– À ừ nhỉ, mình quên mất cậu là đệ tử của Ambroise Paré. Đi đi! Mica.

– Cậu cho cô ta lui à?

– Ừ, để nó canh cho bọn mình.

Mica đi ra.

– Bây giờ thì cậu muốn đến chỗ ông ta hay muốn mình cho gọi ông ta đến đây? – Quận chúa hỏi.

– Chẳng đến đấy cũng chẳng đến đây. Mình muốn nhìn thấy ông ta mà không bị ông ta nhìn thấy cơ.

– Có hề gì đâu, cậu có mặt nạ cơ mà.

– Ông ta có thể nhận ra tóc mình, tay mình, đồ trang sức của mình.

– Ôi chao, từ khi lấy chồng cái bà hoàng xinh đẹp này mới thận trọng chứ.

Marguerite mỉm cười.

– Này thế thì mình thấy chỉ có mỗi một cách thôi – Quận chúa nói tiếp.

– Cách gì?

– Cậu xem ông ta qua lỗ khoá nhé.

– Được đấy, dẫn mình đi.

Quận chúa cầm tay Marguerite và dẫn nàng tới một cánh cửa được che bằng một tấm thảm. Nàng khuỵu một chân xuống và ghé mắt nhìn vào lỗ khoá không có chìa.

– Vừa hay, ông ta ngồi ở bàn ăn và quay mặt về phía chúng mình. Lại đây.

Marguerite thế vào chỗ bạn và đến lượt nàng lại ghé mắt vào lỗ khoá. Như quận chúa đã nói, Coconnas ngồi ở một bàn ê hề thức ăn mà những vết thương không ngăn cản được chàng cứ việc chén tì tì.

– Úi! Lạy Chúa! – Marguerite thốt lên và giật lùi lại.

– Sao thế? – Quận chúa ngạc nhiên hỏi.

– Không thể như thế được! Hay là không phải? Đúng rồi! Ôi, thề có linh hồn tôi, chính hắn?

– Hắn nào?

– Suỵt! – Marguerite vừa bò dậy vừa nắm lấy tay quận chúa – Cái lão mà đã muốn giết anh chàng Tân giáo của mình ấy. Hắn ta đuổi theo anh chàng tới tận phòng mình, đâm anh ta cả ở trong tay mình. Ôi, Henriette, thật may là ông ta chưa nhìn thấy mình!

– Cậu đã thấy ông ta trong lúc đâm chém, ông ta trông cũng đẹp trai đấy chứ?

– Mình không biết – Marguerite nói – Vì lúc ấy mình đang nhìn cái người bị ông ta đuổi theo.

– Thế cái người bị ông ta đuổi theo tên là gì?

– Cậu không nói tên đó trước mặt ông kia chứ?

– Không, hứa đi – Lerac de Mole.

– Thế bây giờ cậu thấy ông ta thế nào?

– Ông de Mole ấy à?

– Không, ông de Coconnas kia.

– Xin thề – Marguerite nói – Mình thú thực là thấy ông ta… Rồi nàng ngừng bặt.

– Thôi đi – Quận chúa nói – Mình thấy rõ là cậu giận ông ta vì cái vết thương ông ta đâm cho anh chàng Tân giáo của cậu rồi.

– Nhưng mình thấy hình như là chàng Tân giáo của mình không nợ nần gì ông ta nữa – Marguerite vừa nói vừa cười – Và cái vạch mà anh ta đã làm nổi bật con mắt của ông kia lên thì…

– Thế thì họ sạch nợ, và chúng ta sẽ hoà giải họ. Đưa cái ông bị thương nhà cậu đến đây.

– Chưa được đâu, sau này đã.

– Khi nào?

– Khi nào cậu cho cái ông của cậu mượn một phòng khác.

– Phòng nào?

Marguerite nhìn bạn. Quận chúa sau một lúc im lặng cũng nhìn lại nàng và phì cười.

– Thôi được rồi – Quận chúa nói – Vậy lúc nào chúng ta cũng liên kết với nhau chứ?

– Bao giờ cũng là tình bạn chân thành – Hoàng hậu trả lời.

– Thế còn khẩu lệnh, còn dấu hiệu để nhận biết, nếu như chúng ta cần tới nhau?

– Lấy tên ông thần tam vị của cậu ấy: Eros-Cupido-Amor.

Và hai người đàn bà chia tay nhau sau khi đã ôm hôn nhau lần thứ hai và đã siết chặt tay nhau có đến hai mươi bận.

Chú thích:

(1) Các tên thần tình yêu trong thần thoại cổ (ND)

(2) Một tướng trong sử thi Iliat của Hôme (ND)

Bình luận
× sticky