Mồ Hôi Máu
Một vài ngày sau cái cảnh khủng khiếp chúng tôi vừa kể trên, tức là vào ngày 30 tháng Năm năm 1574, triều đình vẫn đóng tại Vincennnes, đột nhiên người ta nghe có tiếng kêu la lớn trong phòng ngự. Ngay giữa vũ hội mà ông cho mở vào ngày hai chàng trai kia bị giết, đức vua lại trở nên ốm nặng hơn và theo lệnh của các thầy thuốc, ông phải về đồng quê nghỉ để hít thở không khí trong lành.
Bấy giờ vào khoảng tám giờ sáng. Một nhóm nhỏ các triều thần đang sôi nổi chuyện trò trong phòng, đột nhiên tiếng kêu thét vang lên, nhũ mẫu của Charles đầm đìa nước mắt hiện ra nơi cửa, đầy vẻ tuyệt vọng:
– Hãy cứu lấy đức vua! Cứu đức vua với!
– Thánh thượng mệt nặng hơn ư? – Chỉ huy vệ binh de Nancey hỏi.
Như chúng ta đã biết, nhà vua đã tách ông ra khỏi việc phục dịch Thái hậu để gắn ông ta vào với mình.
– Ôi bao nhiêu là máu! – Nhũ mẫu kêu lên – Cho gọi thầy thuốc đi! – Gọi thầy thuốc đi!
Mazille và Ambroise Paré thay phiên nhau canh chừng bên Người bệnh tôn nghiêm đó. Ambroise Paré hôm đó tới phiên trực thấy nhà vua ngủ đã tranh thủ đi ra ngoài một lát.
Trong lúc đó, nhà vua toát mồ hôi đầm đìa. Các vi huyết mạch trong người Charles bị giãn ra dẫn tới việc chảy máu ngoài da và thứ mồ hôi đỏ như máu đó đã khiến cho nhũ mẫu kinh hoàng.
Nhũ mẫu không thể nào quen được với hiện tượng này vì bà vốn là người theo đạo Tin lành, như chúng ta còn nhớ, bà luôn luôn nói với Charles rằng máu người Tin lành đã đổ trong ngày lễ Saint-Barthélémy, nay lại đòi nợ máu của nhà vua.
Mọi người chạy bổ đi tứ phía, viên ngự y cũng không đi xa và họ chắc sẽ chóng tìm được ông ta.
Tiền phòng trở nên trống trải vì ai cũng muốn tỏ lòng mẫn cán của mình bằng cách đưa được ông thầy thuốc về.
Một cánh cửa mở ra và Catherine xuất hiện. Bà nhanh nhẹn đi qua tiền phòng và hấp tấp bước vào phòng vua.
Charles nằm vật trên giường, mắt lờ đờ và ngực thở phập phồng.
Từ toàn thân ông có một thứ mồ hôi nhờ nhờ đỏ toát ra. Bàn tay ông xòe năm ngón vắt qua thành giường và ở mỗi đầu ngón có một giọt nước đỏ như hồng ngọc đọng lại. Cảnh tượng thật ghê sợ.
Tuy nhiên, nghe tiếng chân Catherine và dường như ông nhận ra tiếng bước chân ấy, Charles nhỏm dậy.
– Xin lỗi bà – Ông nhìn Thái hậu nói – Tôi muốn được chết bình yên.
– Làm sao anh lại có thể chết được vì một cơn bộc phát thoáng qua của thứ bệnh tồi tệ kia? – Catherine đáp – Anh muốn làm cho chúng ta tuyệt vọng ư?
– Thưa bà, tôi xin nói với bà rằng tôi cảm thấy linh hồn tôi đang lìa bỏ tôi. Tôi xin nói với bà rằng cái chết đang tới gần, mẹ kiếp! Tôi biết những điều tôi nói chứ!
– Thưa bệ hạ – Thái hậu đáp. Trí tưởng tượng của Người là căn bệnh năng nhất của Người. Từ khi có cuộc hành hình rất xứng tội của hai tên phù thuỷ, hai tên sát nhân mà người ta gọi De Mole và Coconnas ấy thì những đau đớn thể xác của bệ hạ hẳn phải đã thuyên giảm. Chỉ còn căn bệnh về tinh thần, và nếu ta có thể nói chuyện chừng mười phút với bệ hạ thôi thì ta sẽ chứng tỏ được rằng…
– Nhũ mẫu – Charles gọi – Canh cửa nhé, đừng cho ai vào. Thái hậu Catherine Médicis muốn nói chuyện với ông con cưng Charles IX của Người.
– Với lại – Charles tiếp – Không hôm nay thì hôm khác cũng phải nói chuyện này thôi, mà hôm nay thì tốt hơn ngày mai. Ngày mai có lẽ sẽ là quá muộn. Tuy vậy, một người thứ ba phải có mặt trong cuộc nói chuyện của chúng ta.
– Tại sao vậy?
– Tại vì tôi xin nhắc lại với bà rằng cái chết đang tới gần – Charles đáp với vẻ trang trọng đáng sợ – Bất kỳ lúc nào nó cũng có thể tiến vào phòng này cũng như bà, xanh xao câm lặng, không báo trước. Đã đến lúc rồi vì đêm qua tôi đã chỉnh đốn lại các công việc của tôi và sáng nay đã sắp xếp lại các công việc của vương quốc.
– Thế người mà bệ hạ định cho với đó là ai? – Catherine hỏi.
– Đó là em tôi, thưa bà. Xin bà hãy cho gọi ông ta.
– Thưa bệ hạ – Thái hậu nói – Ta vui mừng nhận thấy rằng những lời tố giác do lòng hận thù chứ không phải vì bị nhục hình đau đớn mà khai ra đã tan đi trong tâm trí bệ hạ cũng như sẽ tan đi trong trái tim Người. Nhũ mẫu! – Catherine kêu to – Nhũ mẫu đâu!
Người đàn bà nhân hậu đang đứng bên ngoài, mở cửa ra.
– Nhũ mẫu – Catherine nói – Theo lệnh con ta, khi nào ông de Nancey tới, người bảo ông ta cho mời quận công d Alençon.
Charles ra hiệu khiến người đàn bà đang chực tuân lệnh ngừng lại.
– Thưa bà, tôi đã nói là em tôi cơ mà – Charles nhắc lại.
Mắt Catherine mở tròn xoe như sư tử cái sắp nổi cơn tức giận.
Nhưng Charles giơ tay lên đầy vẻ oai nghiêm:
– Ta muốn nói chuyện với Henri em trai ta. Chỉ có Henri là em ta, không phải là kẻ đang làm vua ở nơi xa kia mà là kẻ đang bị giam cầm ở đây. Henri sẽ được biết những ý nguyện cuối cùng của ta.
– Còn ta – Người đàn bà xứ Florene kêu lên với vẻ dữ tợn khác thường đối lại với ý chí khủng khiếp của con trai, vì lòng căm giận Henri khiến bà mất cả sự tự giấu mình thông thường – Nếu quả thực bệ hạ đã gần như kề cái chết như lời bệ hạ nói, bệ hạ tưởng rằng ta có thể nhường cho ai, nhất là lại cho một kẻ xa lạ, cái quyền được nâng đỡ cho Người vào phút lâm chung, quyền làm hoàng hậu và làm mẹ của ta ư?
– Thưa bà – Charles đáp – Tôi vẫn còn là vua. Tôi vẫn còn chỉ huy ở đây, thưa bà. Tôi xin nói với bà rằng tôi muốn gặp ông Henri em tôi, thế mà không gọi viên chỉ huy vệ binh cho tôi ư? Mẹ kiếp! Tôi xin báo với bà rằng tôi còn đủ sức lực để tự đi gọi lấy.
Và ông cử động chuẩn bị nhảy xuống giường, cử chỉ đó khiến lộ ra tấm thân gầy guộc như hình đức chúa Giêsu sau khi chịu cực hình đánh roi.
– Thưa bệ hạ – Catherine ngăn ông lại – Người lăng mạ tất cả chúng ta: Người đã quên mất tất cả những sự thách thức đối với gia đình chúng ta. Người ruồng bỏ dòng máu nhà ta. Chỉ một hoàng tử Pháp có thể được quyền quỳ xuống bên giường chết của một đức vua Pháp. Còn ta, chỗ của ta là ở đây theo các luật lệ của tự nhiên và nghi thức. Ta sẽ ở lại đây.
– Thưa bà, bà ở lại với danh nghĩa gì? – Charles hỏi.
– Với danh nghĩa là mẹ.
– Thưa bà, bà không phải là mẹ tôi nữa, cũng như quận công d Alençon không phải là em tôi.
– Ông mê sảng rồi – Catherine nói – Có khi nào người sinh nở lại không phải là mẹ của kẻ được sinh ra không?
– Khi mà người mẹ vô loài đó lại đi cướp lấy sự sống mà thị đem lại cho đứa con – Charles vừa nói vừa đưa tay chùi đám bọt máu đang trào ra trên môi ông.
– Anh muốn nói gì vậy, Charles? Ta thật không hiểu – Catherine lẩm bẩm tròn mắt nhìn con kinh ngạc.
– Bà sẽ hiểu ngay thôi.
Charles lục dưới cái gối ngang đầu giường và lôi ra một chiếc chìa khoá bạc.
– Xin bà cầm lấy chìa khoá này và mở chiếc hòm đựng đồ đi đường của tôi ra. Trong đó có vài thứ giấy tờ sẽ nói giúp tôi.
Và Charles giơ tay chỉ chiếc hòm được chạm trổ lộng lẫy đóng bằng một ổ khoá cũng bằng bạc như chiếc chìa đang nằm ở chỗ dễ thấy nhất của gian phòng.
Catherine như bị chế ngự bởi Charles trong tình huống này, tuân lệnh và chậm rãi tiến về phía chiếc hòm, mở ra và nhìn vào trong đó và đột nhiên bà lùi lại như thể đã nhìn thấy bên lớp gỗ hòm một con rắn đang ngủ yên vậy.
– Thế nào, trong hòm có gì mà khiến bà phải sợ thế? – Charles không rời mắt khỏi mẹ hỏi.
– Không có gì cả – Catherine đáp.
– Thế thì xin bà thò tay vào hòm và lấy ra một quyền sách đi ở đó chắc phải có một quyển sách chứ? – Charles nói thêm với nụ cười nhợt nhạt ở ông nom còn dữ tợn hơn cả một lời đe doạ ở kẻ khác.
– Đúng vậy – Catherine lắp bắp.
– Một quyển sách về săn bắn chứ gì?
– Vâng.
– Cầm lấy nó và đem đến cho ta.
Dù biết sức tự chủ, Catherine tái mặt toàn thân run rẩy và thò tay vào hòm, bà vừa cầm lấy sách vừa lẩm bẩm:
– Ôi định mệnh! Định mệnh!
– Được rồi – Charles nói – bây giờ bà nghe đây: cái quyển sách săn này… tôi đã quá điên rồ… tôi yêu thích săn bắn hơn tất cả mọi thứ trên đời… tôi đã đọc quá kỹ quyển sách săn này. Bà hiểu rồi chứ, thưa bà?
Catherine kêu lên một tiếng khàn khàn.
– Đó là một sự yếu đuối – Charles nói – Xin bà hấy đốt quyển sách đó đi. Không nên để người ta biết được những yếu điểm của vua chúa!
Catherine lại gần lò sười rực lửa, buông rơi quyển sách giữa lò than, đứng câm lặng bất động đưa mắt thất thần nhìn những tia lửa xanh lè đang ăn dần những trang sách tẩm thuốc.
Sách cháy và mùi tỏi nồng nặc tỏa lan trong khắp phòng. Chẳng mấy chốc sách đã ra tro.
– Bây giờ thì xin bà hãy cho triệu em tôi – Charles nói với vẻ oai nghi không gì cưỡng lại được.
Catherine sững sờ như bị đè bẹp bởi một thứ tình cảm đa dạng mà trí thông tuệ sâu sắc của bà cũng không phân tích được, sức mạnh gần như siêu phàm của bà cũng không thể thắng lại được bà bước lên một bước và toan nói.
Người mẹ hối hận, bà hoàng hoảng sợ, còn con mụ chuyên đầu độc người lại cảm thấy thù hận trào dâng. Tình cảm sau cùng này đã chế ngự tất cả những tình cảm kia.
– Hắn là đồ đáng nguyền rủa! – Bà kêu lên vừa lao ra khỏi phòng – Hắn chiến thắng, hắn đã đạt được mục đích. Đồ đáng nguyền rủa!
– Bà đã nghe ra chưa đấy, em tôi, ông em Henri của tôi đấy nhé – Charles kêu lên theo mẹ – Tôi muốn nói với Henri ngay lúc này về quyền nhiếp chính vương quốc.
Gần như cùng lúc đó, thầy Ambroise Paré bước vào bằng lối cửa đối diện với cửa Catherine vừa ra, ông dừng lại trên bậc cửa để hít hít không khí sặc mùi tỏi:
– Ai đốt arsenic ở đây thế này? – Ông hỏi.
– Ta đốt đấy – Charles đáp.