Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàng Hậu Margot

Chương 20

Tác giả: Alexandre Dumas

Những con gà mái đen

Hai đôi trai gái vừa kịp biến đi. Catherine tra chìa khoá vào ổ khoá cánh cửa thứ hai vừa đúng lúc Coconnas và phu nhân de Nervers chạy ra đến lối cửa trong cùng. Khi Catherine bước vào, bà còn nghe được tiếng cầu thang cót két dưới bước chân những kẻ bỏ trốn.

Nhìn quanh với ánh mắt soi mói, cuối cùng bà đưa mắt nghi ngờ nhìn René đang cúi rạp mình trước mặt bà.

– Ai vừa ở đây? Thái hậu hỏi.

Đó là những cặp tình nhân mà khi tôi phán quyết rằng họ -yêu nhau thì họ hết sức bằng lòng với lời nói của tôi.

– Thôi bỏ qua việc ấy – Catherine nhún vai – Bây giờ không còn ai nữa chứ?

– Thưa, không có ai ngoài lệnh bà và tôi.

– Ông đã làm điều ta bảo chưa?

– Về việc những con gà mái đen ấy ạ?

– Đúng thế.

– Gà đã sẵn sàng rồi, thưa lệnh bà.

– A! Giá ông là người Do Thái nhỉ! – Catherine lẩm bẩm.

– Tôi là người Do Thái ấy ạ, thưa lệnh bà, tại sao thế?

– Vì nếu thế thì ông đã có thể đọc được những sách quý mà người Do Thái cổ đã viết về các lễ hiến tế. Ta cho dịch một quyển trong số đó và ta thấy rằng người Do Thái cổ không tìm điềm triệu trong tim hay gan như người La Mã mà họ đoán hậu vận theo vị trí của bộ não và trong các hình chữ được bàn tay đầy uy lực của số phận viết lên trên đó.

– Thưa lệnh bà, đúng vậy, tôi có nghe một thầy cả Do Thái bạn tôi nói.

– Có những chữ mở ra cả một hướng tiên tri – Catherine nói – Tuy nhiên, những nhà thông thái xứ Chaldéen chỉ dẫn là…

– Là sao, thưa lệnh bà – René thấy Thái hậu hơi ngập ngừng bèn hỏi.

– Họ chỉ dẫn là thí nghiệm nên được tiến hành trên não người, vì não người phát triển hơn và có giao cảm mạnh hơn cả ý muốn của người xem quẻ.

– Tiếc thay, lệnh bà cũng biết rõ rằng điều đó là không thể được! René nói.

– Hay ít nhất là cũng khó – Catherine nói – Vì nếu ta biết điều đó vào ngày Saint-Barthélémy … René nhỉ! Có mà đầy dẫy! Ta sẽ lưu ý tới việc này… với kẻ nào bị kết án tử hình nay mai. – Trong lúc chờ đợi thì làm được gì ta cứ làm đi. Phòng dâng lễ tế đã được chuẩn bị chưa?

– Thưa lệnh bà đã chuẩn bị xong cả.

– Chúng ta hãy sang đó thôi.

René thắp lên một ngọn nến được chế bằng nhiều chất lạ làm mùi nến khi thì thơm tho thanh nhã, khi thì khét lẹt hơi khói khiến người ta phát buồn nôn, René soi đèn cho Catherine bước vào gian buồng nhỏ.

Catherine tự tay chọn lấy một con dao thép đang ánh xanh còn René xách một trong hai con gà đang nằm đảo những cặp mắt óng ánh đầy lo âu của chúng trong xó.

– Thưa, chúng ta làm thế nào đây?

– Chúng ta sẽ xem gan một con gà và xem não con kia. Nếu hai thí nghiệm cho cùng một kết quả thì phải tin thôi, nhất là nếu chúng lại khớp với những kết quả trước đây.

– Vậy chúng ta làm gì trước?

– Xem gan trước.

– Thưa được – René nói.

Y buộc con gà vào hai vòng sắt nhỏ ở hai đầu bàn thờ sao cho con gà bị lật ngửa lên và chỉ giãy giụa ở nguyên một chỗ được thôi.

Catherine rạch ngực con gà chỉ bằng một nhát dao. Con gà kêu lên ba tiếng và thở hắt ra sau khi giãy giụa hồi lâu. Và bà mổ bụng gà.

– Gan lại vẫn lệch về bên trái, ba cái chết, sau đó là sự suy thoái. René, người có thấy đáng sợ không?

– Thưa lệnh bà, còn phải xem những điềm của vật hy sinh thử hai có trùng với vật hy sinh thứ nhất không.

René gỡ xác con gà ra, vứt vào một xó và đi tới chỗ con kia. Đoán trước được số phận mình cũng như bạn, con gà kia muốn lẩn tránh và chạy vòng quanh gian buồng. Cuối cùng khi bị dồn vào góc, nó bay vọt lên và làm tắt phụt ngọn nến ma thuật mà Catherine đang cầm trong tay.

– Ông thấy chưa René – Thái hậu nói – Dòng họ ta sẽ tàn lụi như thế đó. Cái chết sẽ thổi qua nó và cả dòng họ sẽ biến khỏi mặt đất này. Vậy mà ta có ba đứa con trai, ba đứa con trai… – Bà lẩm bẩm buồn bã.

René cầm lấy ngọn nến đã tắt trong tay Thái hậu và đi thắp lại ở buồng bên.

Khi quay lại, y thấy con gà đã rúc đầu vào lỗ ống máng.

– Lần này – Catherine nói – Ta sẽ tránh được những tiếng kêu vì ta sẽ chặt một nhát dao cho cụt đầu nó.

Quả vậy, khi con gà đã được buộc xong, Catherine chém cụt đầu nó chỉ bằng một nhát dao. Nhưng trong cơn co giật cuối cùng, mỏ gà há ra ba lần rồi vĩnh viễn khép lại.

– Mi thấy không – Catherine kinh hoàng nói – Không có ba tiếng kêu thì có ba hơi thở. Ba, lại vẫn là ba. Cả ba đứa đều chết. Tất cả những linh hồn này trước khi ra đi đều đếm ba và gọi đến ba lần. Giờ chúng ta sẽ xem các dấu hiệu trong não.

Catherine cắt đi cái mào đã tái đi của con vật, cẩn thận mở hộp sọ và tách nó ra để lộ những thuỳ não. Bà cố tìm hình dạng của một chữ cái nào đó trên những đường gấp khúc đầy máu me của chất bột nhão trong hộp sọ gà.

– Vẫn thế! – Bà vừa thốt lên, vừa vỗ hai tay vào nhau – Vẫn thế! Và lần này lời tiên tri lại càng rõ hơn bao giờ hết. Mi lại đây mà nhìn xem.

René tiến lại gần.

– Đây là chữ gì – Catherine vừa hỏi vừa trỏ tay vào một dấu hiệu.

– Chữ H – René đáp – Lặp lại bao nhiêu lần?

René đếm và nói:

– Thưa bốn lần.

– Thế nào, thế nào nào, thật vậy ư? Ta cũng thấy, nó có nghĩa là Henri đệ tứ. Ôi! – Bà gầm lên và ném con dao – Ta là kẻ bị nguyền rủa ở đời sau.

Gương mặt người đàn bà này nhợt nhạt như xác chết. Ánh sáng ảm đạm soi vào hai bàn tay co quắp vấy đầy máu nom thật ghê sợ.

– Hắn sẽ trị vì – Bà nói trong tiếng thở dài tuyệt vọng – Hắn sẽ trị vì.

– Ồng ta sẽ trị vì – René chìm đắm trong nỗi mơ màng sâu thẳm, nhắc lại.

Tuy vậy, chẳng mấy chốc nét u tối tan dần đi trên nét mặt Catherine nhờ ánh sáng của một ý nghĩ dường như mới nảy sinh trong đáy tâm hồn bà.

– René – Bà vừa nói, vừa đưa tay về phía gã người xứ Florence, đầu vẫn đang cúi gục xuống – René, phải chăng là có một câu chuyện khủng khiếp về một người thầy thuốc xứ Pérouse đã đầu độc cùng lúc cả con gái mình và nhân tình của cô gái nhờ vào một thứ kem không?

– Thưa lệnh bà, vâng.

– Người nhân tình đó là ai vậy? – Catherine vẫn tư lự hỏi.

– Đó là đức vua Ladislas, thưa lệnh bà.

– À ừ đúng thế! – Thái hậu lẩm bẩm – Ông có biết những chi tiết gì về chuyện ấy không?

– Tôi có một quyển sách nói về chuyện đó – René đáp.

– Vậy qua phòng khác đi, và ông sẽ cho ta mượn quyển sách ấy.

Cả hai người rời căn buồng nhỏ. René đóng cửa lại sau khi đi ra.

– Lệnh bà có truyền cho tôi làm các lễ tế khác hay không?

– Không, René ạ, lúc này ta đã khá tin rồi. Ta sẽ chờ cho đến lúc có thể kiếm được đầu người tử tội nào đấy và vào ngày hành hình thì mi sẽ điều đình với người đao phủ.

René nghiêng mình tỏ ý phục tùng rồi tay cầm nến, y tiến lại bên những giá sách. Y trèo lên một chiếc ghế, lấy một quyển sách và trao cho Thái hậu.

Catherine mở ra.

– Cái gì thế này? – Bà hỏi.

“Về cách nuôi và luyện các giống chim ưng để chúng trở nên can đảm, dũng cảm và luôn sẵn sàng bay”.

– A, xin lệnh bà tha lỗi, tôi nhầm! Đây là một tiểu luận về thuật đi săn do một nhà thông thái xứ Lucquois viết cho ngài Castruccio Castracani trứ danh. Nó nằm bên cạnh quyển kia lại được đóng bìa cùng kiểu. Tôi nhầm. Vả chăng quyển sách này rất hiếm, chỉ có ba bản trên thế giới: một bản thuộc thư viện thành Venise, một bản do tổ phụ Laurent của lệnh bà mua và được Pierre de Médicis tặng cho vua Charless VIII khi ông này qua Florence và quyển thứ ba ở đây.

– Ta tôn kính nó vì nó hiếm – Catherine nói – Nhưng ta không cần thờ nó nên ta trả lại ông.

Bà chìa tay phải về phía René để lấy quyển kia, còn tay trái bà trả lại cho y quyển sách mà bà đã nhận.

Lần này René không nhầm, đúng là quyển sách mà Thái hậu muốn tìm. René ngồi xuống ghế, giở vài tờ rồi trao cho Thái hậu quyển sách để mở.

Catherine tới ngồi vào một chiếc bàn. René đặt ngọn nến ma thuật cạnh bà và Thái hậu lẩm nhẩm đọc vài dòng dưới ánh sáng xanh nhờ.

– Được rồi – Vừa nói bà vừa đóng sách lại – Đó là tất cả những gì ta muốn biết.

Bà đứng dậy để quyển sách lại trên bàn và chỉ đem theo trong đáy tâm hồn mình cái ý nghĩ đã nảy sinh và sẽ phải chín mùi trong đó.

Nến cầm tay, René cung kính chờ Thái hậu đang sắp ra về sẽ ban cho y những lệnh mới hoặc sẽ đặt ra cho y những câu hỏi mới.

Catherine đi đi lại lại, đầu cúi gầm, ngón tay đặt lên miệng, trầm lặng.

Rồi bà đột ngột dừng lại trước mặt René, mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào y như mắt một con chim mồi.

– Mi hãy thú nhận là có làm cho nó một thứ rượu tình nào đó đi – Bà nói.

– Cho ai cơ? – René giật mình hỏi.

– Cho cái con Sauve ấy.

– Tôi ư, thưa lệnh bà, không bao giờ!

– Không bao giờ thật à?

– Tôi xin thề trên linh hồn tôi.

– Vậy chắc phải có yêu thuật nào đấy, vì hắn yêu con bé như điên, mà hắn vốn chẳng nổi tiếng lắm về đoạn chung tình.

– Hắn là ai, thưa lệnh bà?

– Hắn là thằng Henri đáng nguyền rủa, kẻ sẽ nối ngôi sau ba con trai ta, kẻ mà có ngày người ta sẽ gọi là Henri đệ tứ, kẻ đó lại là con của Jeanne d Albert.

Catherine nói những lời sau cùng này trong một tiếng thở dài khiến René sởn gáy, vì y nhớ lại những chiếc găng nổi tiếng y đã chế ra theo lệnh của Catherine cho cố hoàng hậu xứ Navarre.

– Ông ta vẫn tới đây hay sao? René hỏi.

– Vẫn tới – Catherine trả lời.

– Thế mà tôi cứ ngỡ rằng vua Navarre đã hoàn toàn quay về với vợ

– Đó là trò hề, René ạ, trò hề. Ta không biết là nhằm mục đích gì, nhưng tất cả đều hợp sức lại chống ta. Cả Marguerite con gái ta cũng ra mặt chống ta. Có lẽ cả nó nữa, nó cũng muốn cho anh em nó chết, có lẽ nó mong được làm hoàng hậu nước Pháp kia.

– Vâng, có lẽ vậy – René lại mơ màng và phụ hoạ với mối ngờ vực khủng khiếp của Catherine.

– Tóm lại, để rồi xem – Catherine nói.

Và bà đi về phía cửa trong cùng vì thấy không cần thiết phải đi lối cầu thang bí mật và bà tin chắc chỉ còn lại có một mình.

René đi trước bà. Lát sau cả hai người đều đã xuống tới gian hàng bán hương phẩm.

– Mi có hứa chế tạo cho ta những đồ mỹ phẩm mới cho tay và môi ta – Thái hậu nói – Mùa đông đến rồi đấy, mi biết là ta rất nhạy với cái lạnh chứ?

– Thưa lệnh bà, tôi đã lo đến việc đó, tôi sẽ đem dâng lệnh bà vào ngày mai.

– Tối mai mi phải đến sau chín hoặc mười giờ. Vì ban ngày ta còn phải đi cầu nguyện.

– Thưa lệnh bà, tôi sẽ tới Louvre vào chín giờ.

– Tay và môi của phu nhân de Sauve kiều diễm lắm – Catherine nói với giọng thờ ơ – Nó dùng loại kem gì ấy nhỉ?

– Kem bôi tay ấy ạ?

– Ừ bôi tay cái đã.

– Kem có dầu hướng dương.

– Thế còn để bôi môi thì sao?

– Để bôi môi thì bà ta sắp dùng loại son mới mà tôi vừa chế và đang định ngày mai đem dâng cho lệnh bà và phu nhân de Sauve mỗi người một hộp.

Catherine trầm tư một lát.

– Với lại con bé xinh đẹp lắm – Bà nói và tiếp tục trả lời cho ý nghĩ sâu kín của mình – Chẳng có gì lạ nếu cái thằng Bearn ấy mê nó như điếu đổ.

– Và bà ấy lại rất tận tụy với lệnh bà nữa – René tiếp – Ít ra là theo chỗ tôi tường thế.

Catherine mỉm cười nhún vai, nói:

– Khi một người đàn bà đang yêu thì liệu mụ ta có tận tụy với ai khác ngoài người yêu của mình hay không? Mi làm cho nó một thứ bùa yêu nào thì phải, René ạ.

– Tôi xin thề với lệnh bà là không.

– Thôi được, đừng nói tới chuyện ấy nữa. Hãy chỉ cho ta xem cái loại son môi mi vừa nói sẽ làm cho môi nó tươi mát hồng hào hơn nữa ấy.

René tới gần một cái giá và chỉ cho Catherine xem sáu chiếc hộp bạc tròn giống hệt nhau và được xếp cạnh nhau trên giá.

– Đây là thứ bùa yêu duy nhất mà bà ta đã yêu cầu tôi làm René nói – Quả có như lệnh bà nói là tôi đã chế riêng cho bà ta, vì môi bà ta mềm mại và mỏng đến nỗi cả nắng và gió đều làm cho bị nẻ

Catherine mở ra một hộp, trong đó có chứa một thứ bột quánh màu son trông rất quyến rũ.

– René – Thái hậu nói – Đưa cho ta loại kem bôi tay, ta sẽ đem luôn về.

René cầm nến đi tìm thứ mà Thái hậu đòi, trong một ngăn riêng biệt. Song dù y không quay lại, y vẫn cảm thấy Catherine, bằng một động tác đột ngột, đã vớ lấy một hộp và giấu dưới áo choàng. Đã quá quen với các trò gian lận của Thái hậu, René cũng không dại gì mà tỏ ra đã nhận biết điều đó. Vì vậy, y gói thứ kem đã yêu cầu trong một chiếc túi giấy có hình hoa huệ và nói:

– Thưa lệnh bà đây ạ.

– Cám ơn René – Thái hậu đáp.

Ngừng một lát, bà tiếp.

– Mi chỉ được đem thứ son này cho phu nhân de Sauve sau tám hoặc mười ngày nữa thôi đấy. Ta muốn được là người thử đầu tiên.

Rồi bà chuẩn bị bước ra.

– Lệnh bà có cho phép tôi được đưa người về không? – René hỏi.

– Chỉ đưa ta tới đầu cầu thôi – Catherine đáp – Các quý tộc thị vệ của ta đã đợi ta cùng với kiệu ở đó rồi.

Cả hai cùng ra tới góc đường Barillerie, nơi có bốn nhà quý tộc và một chiếc kiệu không gia huy đang chờ Catherine.

Trở về nhà, việc đầu tiên của René là đếm lại những hộp son của y.

Thiếu mất một hộp.

Bình luận