Chúa an bài
Đúng như quận công đã nói với hai chàng trai, cung Louvre im lặng như tờ.
Quả thực, Marguerite và phu nhân de Nervers đã đi tới phố Tizon.
Coconnas và De Mole đuổi theo họ. Nhà vua và hoàng hậu đi bát phố. Quận công d Alençon ở nhà trong nỗi chờ đợi mơ hồ đầy lo lắng về những sự kiện mà Thái hậu đã tiên báo cho ông. Cuối cùng là Catherine đã đi nằm còn phu nhân de Sauve đang ngồi đầu giường bà đọc một vài chuyện cổ nước Ý khiến bà hoàng nhân hậu ấy cười như nắc nẻ.
Đã lâu rồi chưa bao giờ Catherine lại vui thế này. Sau khi đã dùng tiệc rất ngon miệng với các mệnh phụ theo hầu, sau khi đã cho thầy thuốc xem bệnh và thanh toán sổ sách hàng ngày, bà ra lệnh cầu nguyện cho sự thành công của một công cuộc quan trọng đối với hạnh phúc của các con bà. Đó là thói quen của Catherine, suy cho cùng thì rất đúng theo phong tục của người Florentine, tức là trong một vài dịp bà cho cầu nguyện và dâng những lễ vật mà chỉ có Chúa và bà biết được mục đích mà thôi.
Sau cùng, bà gặp René, bà đã chọn một trong số những hộp hương phẩm và vô số những đồ linh tinh của y có nhiều thức mới.
– Cho người đi xem hoàng hậu Navarre con ta có nhà không – Catherine trưyền – Nếu có nhà thì mời hoàng hậu tới đây chơi với ta.
Tên hầu nhận được lệnh lui ra và một lát sau quay trở lại cùng Gillonne.
– Này, ta cho đòi chủ chứ có đòi con hầu đâu – Thái hậu phán.
– Tâu lệnh bà – Gillonne đáp:
– Con thiết tưởng rằng phải tự mình đến trình với lệnh bà rằng đức hoàng hậu Navarre đã rời cung cùng quận chúa de Nervers, bạn Người.
– Ra ngoài vào giờ này à? – Catherine cau mày hỏi – Hoàng hậu đi đâu vậy?
Lệnh bà đi dự một buổi luyện giả kim ở dinh de Guise trong khu phu nhân de Nervers ở – Gillonne đáp.
– Khi nào hoàng hậu về – Thái hậu hỏi tiếp.
Buổi luyện giả kim sẽ kéo dài rất khuya, nên chắc hẳn lệnh bà sẽ ở lại nhà bạn Người cho đến sáng ngày mai.
– Hoàng hậu Navarre sung sướng thật – Catherine lẩm bẩm – Con bé có bạn và nó là hoàng hậu. Nó mang vương miện và người ta gọi nó là lệnh bà, nó chẳng có thần dân, nó sung sướng thật.
Lời nói dỗi này khiến người nghe phải cười thầm, nhưng Catherine vẫn lẩm bẩm:
– Suy cho cùng thì nó đã đi… Nó đã đi rồi, có đúng người bảo thế không?
– Tâu lệnh bà, từ nửa giờ nay rồi ạ.
– Thế thì càng hay. Thôi đi đi.
Gillonne chào và lui ra.
– Đọc tiếp đi, Charlotte – Thái hậu bảo.
Và phu nhân de Sauve đọc tiếp.
Được khoảng mươi phút, Catherine ngắt lời nàng.
– À mà này! Cho những người gác các sảnh đường lui đi.
Đó là hiệu lệnh mà Maurevel đang chờ.
Người ta thực hiện mệnh lệnh của Thái hậu và phu nhân de Sauve lại tiếp tục đọc câu chuyện của mình.
Nàng đã đọc được gần một khắc liền không nghỉ thì một tiếng kêu kéo dài khủng khiếp vang tới tận phòng Thái hậu và khiến những người ngồi đó phải sởn tóc gáy. Ngay sau đó có tiếng đạn súng nổ vang.
– Sao vậy? – Catherine hỏi – Tại sao khanh không đọc nữa, Charlotte?
– Tâu lệnh bà – Thiếu phụ tái mặt hỏi – Lệnh bà không nghe thấy gì ư?
– Nghe thấy gì? – Catherine hỏi.
– Tiếng kêu ấy à.
– Và cả tiếng súng tay nữa – Chỉ huy vệ binh nói thêm.
– Tiếng kêu, tiếng súng… – Catherine nói – Ta chẳng nghe thấy gì hết. Vả lại, có gì đáng lạ lắm đâu, một tiếng kêu với tiếng súng ở Louvre này? – Đọc đi thôi, Charlotte.
– Nhưng xin lệnh bà nghe xem – Phu nhân de Sauve nói, trong khi ông de Nancey tay sờ đốc kiếm mà không dám lui ra khi chưa có lệnh của Thái hậu – Có tiếng bước chân, tiếng chửi rủa.
– Tâu lệnh bà, tôi có phải đi xem tình hình không ạ? – Ông de Nancey hỏi.
– Không đâu, ông cứ ở đây – Catherine tỳ một bên tay nhổm người dậy tựa như để cho mệnh lệnh của mình có thêm sức mạnh – Nếu không thì ai bảo vệ ta khi có biến? Chắc lại là vài tên lính Thụy sĩ nào say rượu đánh nhau đấy thôi.
Vẻ bình thản của Thái hậu đối lại với niềm kinh hãi bao trùm lên toàn thể đám người này tạo nên một sự tương phản đáng kể đến nỗi dù rất rụt rè, phu nhân de Sauve nhìn bà chằm chằm với vẻ dò hỏi.
– Nhưng tâu lệnh bà – Nàng thốt lên – Dường như có người đang bị giết.
– Khanh bảo là giết ai mới được cơ chứ?
– Tâu lệnh bà, vua Navarre ạ, tiếng động vang từ phía khu phòng của Người.
– Con ngu này nhìn đâu cũng chỉ thấy có vua Navarre nhà nó. – Thái hậu lẩm bẩm. Mặc dù bà có sức chế ngự lớn lao đối với bản thãn, đôi môi bà bắt đầu mấp máy một cách kỳ dị vì bà đang lẩm nhẩm một lời cầu nguyện.
– Lạy Chúa tôi! Lạy Chúa tôi! – Phu nhân de Sauve thốt lên và gieo người xuống ghế.
– Thôi, thôi, được rồi – Catherine tiếp lời nói với ông de Nancey – Quan chỉ huy, ta hy vọng rằng nếu có chuyện tai tiếng trong cung, ngày mai khanh sẽ cho trừng phạt thật nặng những kẻ có tội. Đọc tiếp đi Charlotteta.
Và Catherine lại ngả người xuống gối với vẻ thản nhiên rất giống với sự suy sụp vì những người hầu cận nhận thấy nhiều giọt mồ hôi lăn trên gương mặt bà.
Phu nhân de Sauve tuân theo cái mệnh lệnh dứt khoát này, nhưng chỉ đôi mắt và giọng nói của nàng hoạt động mà thội. Ý nghĩ lan man của nàng cho nàng thấy nguy cơ khủng khiếp đang treo trên mái đầu thân thương. Rốt cuộc, sau vài phút đấu tranh như vậy, nàng bị bóp nghẹt giữa xúc động và nghi thức quá đến nỗi giọng nàng yếu hẳn đi, sách tuột khỏi tay nàng và nàng ngất xỉu.
Đột nhiên, có tiếng va chạm ầm ầm mạnh mẽ vang lên, tiếng chân bước nặng nề vội vã làm rung chuyển hành lang, hai phát súng nổ làm rung cửa kính. Catherine ngạc nhiên vì cuộc chiến đấu quá kéo dài này, đứng thẳng dậy, tái mặt, mắt mở to. Vừa lúc viên chỉ huy vệ binh sắp lao ra ngoài, bà ngăn ông ta lại và nói:
– Tất cả mọi người ở nguyên đây, chính ta sẽ đi xem có chuyện gì.
Sau đây là những điều đang xảy ra hay nói đúng hơn là đã xảy ra.
Buổi sáng, de Mouy đã nhận từ tay Orthon chiếc chìa khoá, của Henri. Trong chiếc khoá được khoan thủng này, chàng tìm thấy một tờ giấy cuộn tròn. Chàng bèn lấy kim băng lôi tờ giấy đó ra.
Đó là khẩu lệnh vào Louvre trong đêm tối.
Ngoài ra, Orthon đã truyền đạt nguyên vẹn những lời Henri mời de Mouy tới tìm ông vào mười giờ tối tại Louvre.
Chín giờ rưỡi, de Mouy mặc một chiếc áo giáp mà chàng đã nhiều dịp được thử độ chắc chắn của nó.
Chàng khoác ra ngoài một chiếc áo chẽn lụa, đeo kiếm, cài súng tay vào thắt lưng và trùm ra ngoài chiếc choàng ngoài màu anh đào trứ danh của De Mole.
Chúng ta đã biết, trước khi về phòng mình, Henri thấy nên ghé thăm Marguerite và chàng ta đã đi lối cầu thang bí mật vào phòng đúng lúc vấp phải De Mole trong phòng ngủ của Marguerite và ông ta đã nhập vai De Mole dưới mắt vua Charles trong phòng ăn như thế nào. Cũng đúng vào lúc ấy, de Mouy qua ghi-sê ở Louvre nhờ khẩu lệnh do Henri gửi và nhất là nhờ chiếc áo choàng ngoài màu anh đào. Chàng lên thẳng phòng vua Navarre, vừa đi vừa ra sức bắt chước cái dáng đi của De Mole. Chàng gặp Orthon ở tiền phòng đang đợi chàng.
– Ngài de Mouy – Chú bé miền núi nói – Đức vua đã ra ngoài nhưng Người truyền cho tôi đưa ngài vào và bảo ngài chờ đức vua. Nếu hoàng thượng về muộn, Người mời ngài cứ việc lên giường mà nghỉ, như ngài biết đấy.
De Mouy bước vào chẳng đòi hỏi gì, vì Orthon chỉ nhắc lại những lời chú đã nói buổỉ sáng.
Để giết thì giờ, de Mouy lấy một cây bút và mực, chàng lại gần một tấm bản đồ nước Pháp cực tốt treo trên tường, bắt đầu đếm và chỉnh những chặng đường từ Paris tới Pau. Nhưng công việc này chỉ làm hết có một khắc đồng hồ, xong việc de Mouy chẳng còn biết làm gì hơn nữa.
Chàng dạo hai ba vòng trong phòng, dụi mắt, ngáp, hết đứng lên lại ngồi xuống. Cuối cùng, tranh thủ lời mời mọc của Henri và được những lệ luật thân tình giữa các ông hoàng quý tộc của họ cho phép, chàng để súng và đèn lên bàn ngủ, duỗi dài người ra trên chiếc giường rộng với những tấm màn che màu sẫm ở cuối phòng. Chàng để thanh kiếm trận dọc người và tin chắc mình sẽ không để bị bất ngờ vì đã có một người hầu ở phòng ngoài. Chàng thả mình trong một giấc ngủ nặng nề, và chẳng mấy chốc tiếng ngáy đã vang lên sau rèm giường. De Mouy ngáy như một người lính thực thụ, về mặt này chàng có thể sánh được cả với chính vua Navarre.
Khi đó có sáu người(1) gươm cầm tay và dao giắt thắt lưng, lặng lẽ luồn vào trong hành lang có một cửa nhỏ thông với cung Thái hậu và một cửa lớn dẫn vào khu phòng của Henri.
Một người trong toán sáu người này đi trước. Ngoài thanh gươm tuốt trần và con dao găm chắc chắn như một con dao săn, y còn có thêm những khẩu súng tay bất ly thân đeo ở thắt lưng bằng những ghim bạc. Người đó là Maurevel.
Tới trước cửa nhà Henri, y dừng lại.
– Anh biết chắc là các lính gác trong hành lang đã đi rồi chứ? – Y hỏi tên cầm đầu nhóm người đó.
– Không còn tên nào đứng tại vị trí nữa – Viên trung uý đáp.
– Được Maurevel nói – Bây giờ chỉ còn phải biết một điều, đó là kẻ chúng ta tìm có nhà không?
– Nhưng, thưa ngài chỉ huy – Viên trung uý giữ lấy tay Maurevel đang đặt lên nắm đấm cửa – Khu phòng này là của Navarre.
– Có ai bảo là không phải đâu? – Maurevel đáp.
Bọn tay sai kinh ngạc nhìn nhau, viên trung uý lui lại một bước và nói:
– Ô. Vào giờ này, tại Louvre, mà lại đi bắt một người nào đó trong khu phòng của đức vua Navarre ư?
– Thế anh sẽ bảo sao nếu ta nói là các anh sẽ bắt chính vua Navarre? – Maurevel hỏi.
– Thưa ngài chỉ huy, tôi sẽ nói đây là một việc nghiêm trọng, và nếu như không có một mệnh lệnh do chính đức vua Charles IX ký thì…
– Anh đọc đi! – Maurevel nói.
Và y lôi từ trong áo chẽn ra sắc lệnh do Catherine trao và đưa nó cho viên trung uý.
– Tốt lắm – Anh này trả lời sau khi đọc – Tôi không có gì phải nói nữa.
– Và anh sẵn sàng rồi chứ?
– Sẵn sàng.
– Còn các anh? – Maurevel tiếp tục hỏi năm người lính đầu sai kia.
Những người này kính cẩn cúi chào.
– Vậy xin các anh hãy nghe ta – Maurevel nói – Kế hoạch như sau: hai người trong số các anh ở lại bên cửa này, hai người ở chỗ cửa phòng ngủ, còn hai người nữa vào cùng ta.
– Sau đó thì sao? – Viên trung uý hỏi.
– Hãy nghe cho kỹ đây: chúng ta được lệnh ngăn không cho người tù gọi, kêu, kháng cự lại. Bất kỳ một sự vi phạm nào cũng giết.
– Thôi, thôi, ông ta được toàn quyền hành động rồi – viên trung uý nói với người được chỉ định đi cùng anh ta theo Maurevel vào chỗ nhà vua.
– Hoàn toàn đúng thế – Maurevel đáp.
– Tội nghiệp vua Navarre! – Một người nói – Sổ thiên tào trên kia hẳn đã viết rằng ông ta không thoát được.
– Và ở dưới trần này cũng thế – Maurevel nói và cầm lấy lệnh của Catherine từ tay viên trung uý, cất vào trong ngực mình.
Maurevel tra chiếc chìa khoá mà Catherine đã trao cho vào ổ khoá. Y để hai người ở cửa ngoài như đã định rồi cùng với bốn người kia bước vào tiền phòng
– A ha! Hình như chúng ta sẽ tìm được kẻ chúng ta cần đây. – Maurevel nói khi nghe thấy tiếng thở ồn ã của người đang ngủ mà âm thanh vang tới tận chỗ y.
Ngay lúc đó Orthon tưởng chủ về, tiến lại trước Maurevel và thấy mình đứng trước năm người có vũ trang đang chiếm phòng ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt khủng khiếp của cái gã Maurevel mà người ta gọi là “kẻ giết vua”, người hầu trung thành bước lùi lại và đứng chắn trước cánh cửa thứ hai.
– Ông là ai? – Orthon hỏi – Ông muốn gì?
– Nhân danh đức vua – Maurevel đáp – Chủ mày đâu?
– Chủ tôi ư?
– Ừ vua Navarre đâu?
– Đức vua Navarre không có nhà – Orthon vừa nói vừa ra sức giữ cửa hơn bao giờ hết – Vậy các ông không thể vào được.
– Giả dối ư! – Maurevel nói – Nào, lui ra!
Nhưng người xứ Bearn vốn cứng đầu cứng cổ. Cậu bé gầm gừ như một con chó vùng rừng núi quê cậu và không hề nao núng.
– Các ông không được vào đây, đức vua đi vắng.
Và cậu bám chặt lấy cửa.
Maurevel phác một cử chỉ, bọn người kia túm lấy kẻ ương bướng lôỉ cậu ra khỏi khung cửa mà cậu đang bám vào. Và vì cậu bé mở mồm định kêu, Maurevel ắp tay lên mồm cậu ta.
Orthon điên cuồng cắn vào tay kẻ sát nhân khiến y rụt tay lại với một tiếng kêu gằn, y lấy chuôi kiếm đánh vào đầu người hầu. Orthon lảo đảo, ngã xuống và kêu:
– Có biến! Có biến! Có biến!
Giọng cậu lịm đi và cậu bất tỉnh.
Những kẻ sát nhân bước qua thân Orthon, hai tên ở lại bên cánh cửa thứ hai này, còn hai tên khác được Maurevel dẫn vào phòng ngủ.
Dưới ánh ngọn đèn trên bàn ngủ, chúng nhìn thấy chiếc giường. Rèm giường kéo kín.
– Ô hô! – Viên trung uý nói – Tôi thấy hình như ông ta không ngáy nữa.
– Nào tiến lên! – Maurevel bảo.
Nghe thấy giọng nói này, một tiếng kêu khàn khàn giống tiếng nổ gầm hơn là giọng người vang lên từ phía sau những bức rèm.
Chúng được mở toang ra. Một người đàn ông mặc giáp sắt, trán che bằng một chiếc mũ sắt phủ kín đầu tới tận mắt, hai tay súng, gươm đặt trên đùi, hiện ra trong tư thế ngồi xổm.
Maurevel gần như chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt này thì đã nhận ra de Mouy, và cảm thấy tóc tai dựng ngược. Mặt y tái đi một cách khủng khiếp, miệng ứa bọt và tựa như nhìn thấy một bóng ma, y lùi lại một bước.
Đột nhiên gương mặt vũ trang đứng dậy, tiến lên phía trước một bước đúng bằng bước lùi về phía sau của Maurevel khiến kẻ bị đe doạ có vẻ như truy đuổi, còn kẻ đe doạ dường như lại muốn lủi trốn.
– A! Đồ khốn nạn! – De Mouy nói với giọng khàn khàn – Mày định đến giết tao như mày đã giết cha tao!
Chỉ hai người trong đám lính đầu sai, tức là những tên cùng vào phòng nhà vua với Maurevel là nghe được những lời kinh khủng đó. Nhưng cùng lúc với những lời đó, khẩu súng tay được hạ xuống ngang tầm trán Maurevel. Maurevel quỳ sụp xuống đúng lúc de Mouy xiết tay cò. Viên đạn bắn đi do động tác của Maurevel một trong hai người thị vệ đứng sau Maurevel bị lộ cả người ra, bị đạn trúng tim ngã xuống. Cùng lúc đó Maurevel phản công lại, nhưng viên đạn đập vào áo giáp của de Mouy.
De Mouy lấy đà và tính khoảng cách rồi quật chéo thanh gươm to bản của mình, chém vỡ sọ người thị vệ thứ hai, rồi chàng quay lại giao kiếm với Maurevel.
Cuộc chiến đấu ác liệt nhưng ngắn ngủi. Đến đường kiếm thứ tư, Maurevel đã cảm thấy hơi lạnh của thép xuyên qua cổ họng, y thốt lên một tiếng kêu ngẹn ngào và ngã nhào về phía sau, đánh đổ luôn cả ngọn đèn khiến nó tắt ngấm.
Tức thì de Mouy lợi dụng bóng tối, mạnh mẽ và khéo léo như một anh hùng của Home, cắm đầu lao ra tiền phòng, húc ngã một người thị vệ, đẩy người kia ra và như một tia chớp lao qua giữa hai người lính giữ cửa ngoài. Hai phát đạn súng tay bắn chàng đều găm vào tường hành lang và kể từ lúc đó chàng thoát vì chàng vẫn còn một khẩu súng tay lắp sẵn đạn, chưa kể thanh kiếm với những cú đánh như trời giáng.
Trong một thoáng de Mouy do dự không biết có nên trốn vào chỗ ông d Alençon mà chàng thấy hình như cánh cửa vừa mở, hay chàng phải cố thử thoát khỏi Louvre. Chàng quyết định làm theo cách sau và lại tiếp tục cuộc chạy tuy có hơi chậm lại. Chàng nhảy một lúc mười bậc thang, tới được ghi-sê, nói khẩu lệnh, vừa lao ra ngoài vừa kêu to:
– Lên trên kia đi, người ta đang giết người theo lệnh đức vua!
Lợi dụng sự bàng hoàng do những lời nói của mình kết hợp với tiếng súng tay gây ra trong trạm gác, chàng nhanh chân biến mất trong phố Gà Trống mà không hề sây sước gì.
Chính vào lúc đó Catherine ngăn viên chỉ huy vệ binh của mình và nói:
– Ở lại đây, ta sẽ tự mình đi xem có việc gì xảy ra.
– Nhưng tâu lệnh bà, tôi phải theo hầu vì lệnh bà có thể gặp nguy hiểm.
– Cứ ở lại đây – Catherine nói với giọng oai nghiêm hơn lần trước – Ở lại. Có sự bảo trợ mạnh hơn cả gươm đao của người trần bao trùm lên các bậc đế vương.
Viên chỉ huy đành nghe lời.
Catherine cầm một ngọn đèn, xỏ đôi chân trần vào đôi hài nhung và ra khỏi phòng. Bà đi qua hành lang còn vương đầy khói súng, dửng dưng lạnh lùng như một cái bóng tiến về phía khu phòng của vua Navarre.
Tất cả đã trở lại yên tĩnh.
Tới cửa, Catherine nhìn thấy Orthon ngất lịm trong tiền phòng.
– A! – Bà nói – Đây vẫn là thằng hầu, xa hơn nữa chắc ta sẽ thấy ông chủ.
Và bà bước qua cửa thứ hai.
Tới đó, chân bà vấp phải một xác người, bà hạ thấp ngọn đèn: đó là xác người thị vệ bị vỡ sọ, anh ta đã chết.
Cách ba bước nữa là viên trung uý bị trúng một viên đạn và đang khò khè thở hơi cuối cùng.
Cuối cùng, trước giường là một người đàn ông mặt nhợt nhạt như người chết, máu chảy qua cả hai lỗ vết thương xuyên cổ, bàn tay co quắp đờ ra đang cố gượng dậy.
Đó là Maurevel.
Một cơn rùng mình chạy lan ra trong huyết quản Catherine. Bà thấy giường trống không. Bà nhìn quanh phòng và hoài công tìm kiếm trong số ba người nằm trong máu cái xác mà bà muốn tìm.
Maurevel nhận ra Catherine, mắt y trợn trừng kinh hãi và y vươn về phía bà một cử chỉ tuyệt vọng.
– Thế nào? – Catherine thì thầm hỏi – Hắn đâu. Hắn ra sao rồi? Đồ khốn kiếp? Người để nó thoát rồi ư?
Maurevel cố bập bẹ vài lời, nhưng chỉ có tiếng rít không ra âm điệu gì lọt ra khỏi vết thương của y. Một thứ bọt đỏ ngầu sùi ra bên mép y và y lúc lắc đầu chứng tỏ sự bất lực và đau đớn – Nhưng nói đi, nói đi chứ! Nói cho ta nghe một câu thôi cũng được!
Maurevel chỉ vào vết thương của mình, thốt ra vài tiếng ú ớ nữa, cố gắng và chỉ thốt ra được một tiếng khò khè khàn khàn rồi ngất di.
Catherine bèn nhìn quanh: quanh bà chỉ có xác chết và người đang hấp hối, máu chảy tràn lan trong phòng và sự yên lặng chết chóc đè lên toàn bộ cảnh đó
Bà lại nói với Maurevel một lần nữa, nhưng không làm cho y tỉnh được. Lần này, không những y câm lặng mà còn bất động nữa. Có một tờ giấy lộ ra ngoài áo chẽn của y, đó là lệnh bắt người do nhà vua ký. Catherine vồ lấy tờ lệnh và giấu vào ngực áo.
Lúc đó Catherine nghe có tiếng sột soạt trên sàn nhà phía sau mình. Bà quay lại và thấy đứng ở cửa phòng là quận công d Alençon dù không muốn cũng đã bị tiếng ồn lôi tới và cái cảnh trước mắt khiến ông như bị thôi miên.
– Anh ở đây à? – Thái hậu hỏi.
– Thưa lệnh bà vâng. Lạy Chúa, có chuyện gì xảy ra vậy?
– Quay trở về phòng anh, François, và anh sẽ sớm biết tin này.
D Alençon không hề mù mịt về chuyện này như Catherine tưởng. Ông ta đã nghe ngay từ khi có những tiếng chân đầu tiên vang lên trong hành lang. Thấy có người vào khu phòng vua Navarre, ông đã liên hệ việc này với những lời nói của Catherine và đoán ra những điều sắp xảy tới, bụng như mở cờ khi thấy một người bạn nguy hiểm đến thế lại được trừ khử đi bằng một bàn tay mạnh hơn bàn tay ông ta nhiều.
Chẳng mấy chốc những phát đạn, tiếng chân vội vã của người chạy trốn đã thu hút sự chú ý của ông, và ông thấy biến đi trong khoảng sáng của cánh cửa cầu thang, một chiếc áo măng-tô đỏ mà do quá quen thuộc nên ông không thể không nhận ra.
– De Mouy! – Ông thốt lên – De Mouy ở nhà ông anh rể de Navarre của ta – Không! Không thể được! Hay là ông de La Mole?
Nỗi lo âu xâm chiếm lấy quận công. Ông nhớ lại rằng chàng thanh niên được chính Marguerite tiến cử cho mình và ông muốn biết chắc có phải chàng vừa chạy qua không. Quận công nhanh nhẹn leo lên phòng của hai chàng trai? Phòng trống không. Nhưng trong một góc phòng, ông thấy có treo chiếc áo măng-tô màu anh đảo nổi tiếng. Mối nghi ngờ của ông được củng cố; vậy không phải là De Mole mà là de Mouy.
Vầng trán nhợt nhợt, lòng lo sợ chàng trai Tân giáo bị phát giác và để lộ những điều bí mật của cả một âm mưu, quận công lao ra ghi-sê của Louvre. Ở đó ông được biết rằng chiếc áo măng-tô anh đào đã bình yên thoát nạn và bảo rằng trong Louvre người ta đang giết nhau theo lệnh đức vua.
“Hắn nhầm – d Alençon lẩm bẩm – Theo lệnh Thái hậu đấy chứ”.
Lúc quay trở về nơi xảy ra cuộc chiến ông thấy Thái hậu đang thơ thẩn như loài sói giữa đám người chết.
Theo lệnh mẹ, chàng thanh niên trở về phòng, giả đò như phục tùng và bình thản mặc dù những ý nghĩ sôi động đang khuấy đảo đầu óc chàng ta.
Catherine tuyệt vọng vì ý đồ mới này của mình lại bị thất bại. Bà cho gọi viên chỉ huy vệ binh, sai đưa các xác chết đi, truyền cho đưa Maurevel vốn chỉ bị thương về nhà y và ra lệnh không được đánh thức nhà vua dậy.
“Ôi lần này nó cũng lại thoát – Bà lẩm bẩm khi trở về phòng, đầu cúi gục xuống – Bàn tay của Chúa dung thứ cho kẻ này. Hắn sẽ trị vì! Hắn sẽ trị vì!”
Và vừa mở cửa phòng bà vừa đưa tay lên trán cố tạo ra một nụ cười xoàng xĩnh.
– Tâu lệnh bà, có chuyện gì vậy? – Tất cả những người hầu đều lên tiếng hỏi, trừ phu nhân de Sauve, vì sợ hãi quá nên nàng không sao cất lời được.
– Không có gì – Catherine đáp – Có tiếng động chỉ thế thôi.
– Ôi! – Đột nhiên phu nhân de Sauve thốt lên và đưa ngón tay chỉ vào lối Catherine đi qua – Lệnh bà bảo không có gì hết ư?
Nhưng mỗi bước đi của Người đều để lại dấu vết trên thảm kìa!
Chú thích:
(1) Dumas nhầm, ở phần dưới ông lại nói là bảy người