Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 158: Lời nói đùa hay là hứa hẹn

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Đột nhiên có một ngày Toàn Vũ chạy đến trước mặt hắn, đã không còn giống lúc trước, sự yếu đuối biến mất, ánh mắt trở nên kiên định vô cùng: ‘Tuấn Lỗi, ta phải đi rồi. Ngươi chờ ta mười năm, sau mười năm ta sẽ trở về tìm ngươi. Nhớ kỹ, nhất định phải chờ ta, ta sẽ học võ nghệ thật giỏi rồi mới trở về.’

‘Tốt lắm, ngươi đi nhanh đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi không kiên nhẫn, tự tiện đáp ứng, chỉ cần về sau không thấy nàng là tốt rồi.

Tiểu Toàn Vũ tựa hồ lưu luyến, đột nhiên kiễng chân hôn lên má hắn một cái, sau đó mới nói: ’Nhớ rõ, nhất định phải chờ ta. Ta sẽ trở về…’ Sau đó vừa đi từng bước vừa quay đầu lại, rồi biến mất  trước mặt hắn..

Trong cuộc sống về sau, nàng tựa hồ đã phai nhạt trong tâm trí hắn, mà chuyện này hắn cũng dần quên mất.

Đã lâu rồi hắn mới gặp lại nàng, nhìn nàng nói: ‘Toàn Vũ, trước kia chỉ là lời nói đùa mà thôi.’

‘Ngươi nghĩ ngươi nói vậy là xong sao?’ Toàn Vũ đầu tiên là vui mừng, cả kinh sau đó trừng mắt nhìn hắn nói: ‘Cái gì mà lời nói đùa, đó là hứa hẹn. Ngươi hứa hẹn với ta, hiện tại ta đã trở về cho nên ngươi phải thực hiện lời hứa lúc trước. Ngươi không phải đã nói không thích nữ tử nhu nhược không có võ công sao? Sao ngươi lại lấy nàng ta?’

‘Toàn Vũ ngươi đừng tích cực như vậy. Đó là lời nói trước đây, bây giờ chúng ta đã trưởng thành thì đương nhiên cũng sẽ biến.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thái độ tựa hồ không cho là đúng, huống chi hắn căn bản là chưa từng thích nàng.

‘Ta tích cực thì sao, lần này ta trở về chính là vì muốn gả cho ngươi.’ Toàn Vũ đôi mắt đẹp thật sự kiên định nhìn hắn.

‘Đừng gây náo loạn nữa Toàn Vũ, ta đã có Vương phi rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thần tình không kiên nhẫn nổi nữa.

‘Ai gây náo loạn, ta không có, có Vương phi thì sao? Ta vẫn có thể gả cho ngươi, cùng lắm thì ta ủy khuất một chút, làm sườn phi đi. Chỉ cần có thể gả cho ngươi là ta đã thấy vui rồi.’ Toàn Vũ nói xong liền tự nhiên mà ôm lấy tay hắn, tuy rằng vừa đến đã nghe chuyện hắn lập Vương phi làm cho nàng thực tức giận, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi hắn lại còn là Vương gia.

Vẫn đứng ở một bên, Hàn Ngữ Phong giật mình nhìn Toàn Vũ, nàng sao có thể cam tâm làm sườn phi? Nhìn khí chất cao quý tản ra trên người nàng thì đã có thể thấy thân phận của nàng cực kỳ tôn quý.

‘Toàn Vũ, buông ra, ngươi đi về trước đi. Ngày mai ta gặp ngươi sau.’ Nhìn Hàn Ngữ Phong liếc mắt một cái, Tư Mã Tuấn Lỗi không lưu dấu vết, lấy tay của nàng ra khỏi người mình..

‘Được, ngày mai ta chờ ngươi.’ Toàn Vũ cũng không để ý, sau đó hướng về phía Hàn Ngữ Phong ngọt ngào cười nói: ‘Tỷ tỷ, đã làm cho ngươi bị sợ hãi. Muội muội hôm nào lại đến thăm ngươi nha.’

Hàn Ngữ Phong đờ đẫn nhìn nàng, không biết nên phản ứng thế nào, nàng chuyển thái độ quá nhanh.

Thân ảnh Toàn Vũ biến mất ở cửa, nàng mới hồi phục tinh thần, kỳ quái hỏi: ‘Toàn Vũ là ai? Ngươi và nàng rốt cục là quan hệ gì? Thanh mai trúc mã?’

‘Sao? Ngươi ghen tị.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nháy nháy mắt trêu tức nói.

Hàn Ngữ Phong bĩu môi, không cho là đúng nói: “Ai ăn dấm chua của ngươi chứ, cùng lắm ta chỉ là tò mò thôi.’

‘Thì ra ngươi lại rộng lượng như vậy? Về sau ta có tam thê tứ thiếp thì ngươi cũng sẽ không để ý đúng không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý nói.

‘Ngươi vốn cũng tam thê tứ thiếp rồi còn gì, ngươi muốn sao thì muốn? Ta sẽ không để ý.’ Hàn Ngữ Phong buồn bực nhìn hắn, đương nhiên có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải hưu (ly dị)nàng trước đã.

‘Nếu thật vậy, thì ta sẽ cưới Toàn Vũ.’

‘Ngươi yêu ai cưới ai, nói với ta làm gì?’

Thấy nàng bộ dáng buồn bực, Tư Mã Tuấn Lỗi tâm tình sung sướng, khẽ cười.

‘Ngươi cười cái gì mà cười? Ngươi rốt cuộc có nói chuyện về Toàn Vũ hay không?’ Hàn Ngữ Phong không khỏi giận dữ, liếc mắt một cái, vốn là cùng hắn nói chuyện đứng đắn, nhưng chính hắn lại làm cho mọi chuyện trở nên không đúng đắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi ý cười trên môi chậm rãi biến mất, nói: ‘Lúc trước, Toàn Vũ là con của trấn quốc Đại tướng quân, phụ hoàng cảm động và nhớ thương Đại tướng quân một lòng trung quân ái quốc mà qua đời, cho nên để nàng tiến cung. Nhưng không biết tại sao nàng lại luôn thích đi theo ta, ta lại ngại nàng làm phiền, nên ta đã nói là không thích nữ tử nhu nhược, không biết võ công, thế rồi một ngày nàng đột nhiên rời đi. Trước khi đi dặn ta chờ nàng mười năm rồi nàng sẽ trở về.’ Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: ‘Vốn tưởng rằng chỉ là nói đùa, không ngờ nàng lại cho là thật.’

‘Càng không nghĩ tới nàng thật sự trở về là để gả cho ngươi.’ Hàn Ngữ Phong nói.

Tư Mã Tuấn Lỗi gật  đầu, coi như cam chịu.

‘Nàng lớn lên rất đẹp, ngay cả ta là nữ nhân mà nhìn cũng động tâm, ngươi không rung động trước nàng sao?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, dù sao cũng đã mười năm không gặp, mười năm có thể làm cho một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa biến thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.

‘Thiên hạ này nữ nhân xinh đẹp đâu chỉ là trăm ngàn, nếu vậy thì chẳng lẽ ta phải yêu hết tất cả sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi liếc mắt nhìn nàng, đầu óc nàng có bệnh không, lại hi vọng hắn đi yêu người khác,  sau đó nói: ‘Ta chỉ coi nàng là muội muội.’

‘Ừ.’ Hàn gữ Phong thản nhiên đáp, câu này coi nhưu lời giải thích đi.

‘Không cần suy nghĩ nữa, ngủ đi. Mọi chuyện ta sẽ giải quyết tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng bình tĩnh, nhưng nghĩ đến Toàn Vũ hắn lại lo lắng một phen, liền kéo nàng qua ôm vào trong ngực.

Hàn Ngữ Phong lẳng lặng nằm trong lòng hắn, đột nhiên cảm khái, rốt cuộc tình là gì? Lại có thể làm người ta suy nghĩ lung tung, mất ăn mất ngủ. Tình yêu thật sự có sức mạnh lớn như vậy sao? Có thể khiến người ta nửa tỉnh nửa mê, cũng có thể làm người ta tan nát cõi lòng?

‘Ta sẽ không lấy Toàn Vũ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng, đột nhiên nói, để nàng an tâm mà cũng vì hắn đã có người trong lòng.

Kinh ngạc, Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn hắn, đây là lời hứa hẹn của hắn với mình sao?

Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt không chuyển, nhìn nàng thật lâu, trong ánh mắt chứa tình cảm ấm áp mà mềm mại, Hàn Ngữ Phong xấu hổ cúi đầu. Thấy hắn nhìn mình như vậy làm nàng không được tự nhiên, giống như có một thứ gì đó định cắn nàng, còn nàng thì theo bàn năng mà né tránh.

Yên tĩnh tràn ngập cả căn phòng, trong bóng tối, chỉ có hơi thở, nâng khuôn mặt của nàng lên, chậm rãi hạ môi xuống…….

Chọn tập
Bình luận