Nằm trên giuờng Toàn Vũ phiền toái suy nghĩ thật lâu cũng không rõ lý do vì sao?
Đột nhiên cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra Thu Nhi đi vào nhìn thấy nàng trợn tròn mắt vội vàng nói: “Tiểu thư người không ngủ sao?”
“Mới vừa tỉnh lại.” Toàn Vũ thuận miệng đáp.
“Vậy tiểu thư hãy uống canh gà nhân sâm này đi.” Thu Nhi đem bát canh gà nóng đang bốc hơi đến bên giường.
“Được.” Toàn Vũ nhận bát trong tay của nàng thấy chút đói bụng, uống xong canh gà đưa bát không nói: “Thu Nhi cám ơn ngươi.”
“Tiểu thư người tạ ơn nô tỳ cái gì ạ?” Thu Nhi sửng sốt.
“Cám ơn ngươi lấy cho ta canh gà, đúng lúc ta đang đói bụng.” Toàn Vũ cười giải thích.
“Tiểu thư, vậy người không nên cảm ơn nô tỳ.” Thu Nhi đỏ mặt tía tai nói:“Đó là do Vương gia phân phó nô tỳ cũng không dám kể công.”
“Hắn…” Toàn Vũ kinh ngạc lên tiếng.
“Vâng, đúng vậy tiểu thư. Nô tỳ đã sớm nói qua, Vương gia là người tốt. Người xem, Vương gia không phải cũng quan tâm tiểu thư sao?”Thu Nhi nói.
“Hừ” Toàn Vũ hừ lạnh một tiếng hắn không phải quan tâm nàng đâu, đột nhiên nghĩ đến một việc nói:
“Thu Nhi quần áo trước kia của ta đâu, ngươi cầm lại đây cho ta.” Hắn không phải nói trả lại cho nàng sao?
“Tiểu thư, ở chỗ Vương gia. Vương gia nói gì mà lúc tiểu thư rời đi mới trả lại cho tiểu thư.” Thu Nhi trả lời rõ ràng.
“Đã biết.” Hắn muốn giữ lại thì để hắn giữ đi.
“Đúng rồi tiểu thư, Vương gia giống như phải về nước.” Thu Nhi đột nhiên nhớ tới buổi sáng nhìn đến có người ở sửa sang lại đồ vật này nọ.
“Cái gì?” Toàn Vũ cả kinh, hắn phải về nuớc.
“Vâng, Vương gia vốn là tiễn công chúa thành than, bây giờ công chúa đã thành thân lâu rồi, đã đến lúc cũng nên đi trở về, tiểu thư, người đi cùng Vương gia, Thu Nhi nhất định sẽ nhớ người.” Thu Nhi gật đầu, trong mắt có chút lưu luyến không rời.
“Thu Nhi, sao ngươi lại cho rằng ta sẽ đi cùng với hắn chứ?”
“Chẳng lẽ không đúng sao không? Tiểu thư là người của Vương gia, Vương gia đi chẳng lẽ nguời lại ở chỗ này sao?” Thu Nhi đáp.
Toàn Vũ đột nhiên trầm mặc, vấn đề này cho tới bây giờ hình như nàng đều không nghĩ tới.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Thu Nhi nói sai rồi sao?” Thấy nàng không vui Thu Nhi lập tức khẩn trương hỏi.
“Không có,Thu Nhi. Nguơi lui xuống trước đi ta muốn ngủ tiếp.” Toàn Vũ nằm lên giuờng nàng phải ngẫm lại rõ ràng.
“Vâng.” Thu Nhi rất nghe lời lui đi ra ngoài.
Toàn Vũ tựa vào thành giường lời nói Thu Nhi vẫn quanh quẩn ở bên tai “Tiểu thư là nguời của Vương gia Vương gia đi chẳng lẽ nguời lại ở chỗ này sao?”
Nàng có thể không thích nơi này nhưng vì sao khi nghĩ đến hắn sẽ rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn? Chẳng lẽ nàng đã có chút thích hắn sao? Nàng bị ý nghĩ của chính mình dọa giật mình, không nàng rõ ràng thích Tư Mã Tuấn Lỗi nha, sao có thể trong nháy mắt liền thích hắn chứ? .
Cửa biệt quán.
“Thuộc hạ tham kiến công chúa.” Thị vệ canh cửa đối với Lý Huyền Tuyết cung kính hành lễ.
“Ta muốn đi gặp hoàng huynh, người có ở trong không?” Lý Huyền Tuyết hỏi.
“Hồi bẩm công chúa, Vương gia ở bên trong. Công chúa, xin mời.” Thị vệ cung kính bẩm báo, hắn cũng không dám ngăn cản công chúa.
“Các ngươi chờ ở bên ngoài là đuợc rồi.” Lý Huyền Tuyết phân phó đối với nguời ở phía sau.
“Vâng, Vương phi.”
Vào biệt quán Lý Huyền Tuyết đi đến thẳng đến thư phòng, nàng chỉ biết hoàng huynh nhất định ở bên trong.
“Hoàng huynh.” Ngọt ngào kêu một tiếng nguời đã muốn vọt vào bên cạnh hắn.
“Tuyết Nhi, muội đã đến rồi.” Thấy muội muội mình yêu nhất nét mặt vui vẻ Lý Huyền Băng rốt cục lộ ra một nụ cuời ôn nhu sủng ái.
“Tuyết Nhi nhớ hoàng huynh cho nên đến thăm hoàng huynh.” Lý Huyền Tuyết làm nũng tựa vào trước ngực hắn.
Nhìn thấy sắc mặt nàng hồng hào, đôi mắt đẹp long lanh biết tâm trạng nàng cũng không tồi, hắn cũng an tâm nhịn không được trêu đùa nàng: “Tuyết Nhi có người chăm sóc còn có thể nhớ hoàng huynh sao? Nếu thật sự nhớ thì đã sớm đến thăm, đâu cần đợi đến ngày hôm nay.”
“Hoàng huynh, huynh cười người ta, người ta đương nhiên nhớ hoàng huynh.” Lý Huyền Tuyết không đồng ý, lắc lắc cánh tay hắn, tuy rằng nàng cũng chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân.
“Được rồi, không trêu muội nữa, Tư Mã Tuấn Dật sao không đến cùng muội?” Lý Huyền Băng nhìn nàng hỏi.
“Hắn có việc đi ra ngoài nên muội một mình đến thăm huynh”
“Tuyết Nhi, nhìn muội sống vui vẻ như vậy hoàng huynh cũng an tâm, vài ngày nữa hoàng huynh phải đi về, muội ở lại phải tự mình bảo trọng.” Lý Huyền Băng đột nhiên nói.
Lý Huyền Tuyết hơi hơi sửng sốt đôi mắt đột nhiên tràn ra nước mắt nói: “Hoàng huynh, người phải đi về sao? Tuyết Nhi sẽ rất nhớ người.” Tuy rằng nàng biết hoàng huynh sớm hay muộn cũng phải đi về.
“Tuyết Nhi hoàng huynh về, sau này sẽ trở lại thăm muội.” Lý Huyền Băng an ủi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Hoàng huynh, cái nguời tên Toàn Vũ còn ở nơi này không?” Lý Huyền Tuyết đột nhiên nghĩ đến hỏi.
“Muội muốn gặp nàng sao?” Lý Huyền Băng nhìn nàng hỏi.
“Muội muốn.”
“Vậy ta cho người đưa muội qua.
“Được ạ.”
Suy nghĩ càng khiến Toàn Vũ loạn tâm hơn, cũng càng ngày càng phiền não, đứng dậy xuống giường mới vừa đứng dậy cửa đã bị đẩy ra, nàng sửng sốt, không phải Thu Nhi.
“Ngươi là Toàn Vũ.” Lý Huyền Tuyết mở miệng trước, đánh giá nàng, nhìn thấy đôi mắt long lanh, to tròn, làn da mịn nhẵn như ngọc, trắng như tuyết nếu cái miệng anh đào nhỏ nhắn không nói thì chắc nguời ta tưởng là một bức tranh.
“Phải” Toàn Vũ gật gật đầu đồng thời cũng đánh giá nàng, mắt mày đáng yêu bên trong biểu lộ hạnh phúc, y phục đẹp đẽ quý giá kèm theo tấm màn sa mỏng càng khiến khí chất nàng cao quý, đột nhiên hỏi:
“Ngươi là công chúa?”