Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 202: Kê đơn

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Thúy Hà ngồi ở bên giường cau mày suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể xóa sạch đứa nhỏ của Hàn Ngữ Phong mà thần không biết quỷ không hay, mà còn có thể khiến cho người ta không hoài nghi đến nàng.

Tay không khỏi sờ sờ lên bụng, nàng không nghĩ mình lại trở nên ngoan độc như vậy, nhưng vì tương lai đứa trẻ trong bụng nàng không thể không làm như vậy.

Trên môi đột nhiên nở một nụ cười tà ác, nàng đã biết nên làm thế nào?

Từ hoa viên tản bộ trở về phòng Hàn Ngữ Phong thấy trên bàn có một cái đĩa chứa đầy mứt ngâm đường liền nghi hoặc hỏi: ‘Xuân Vũ, thứ này do ngươi mua sao?’

‘Không phải. Thứ này không phải do nô tỳ mua đâu.’ Xuân Vũ lắc đầu, nàng cũng từng nghĩ muốn mua nhưng mà hôm nay nàng còn chưa ra khỏi phủ.

‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong tiện tay lấy một miếng mứt bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt rất hợp với khẩu vị của nàng.

‘Vương phi, người hãy nằm nghỉ trước đi, để nô tỳ vào phòng bếp xem cháo tổ yến đã nấu xong chưa?’ Xuân Vũ nói.

‘Đi đi, đừng quên mang đến cho Thúy Hà một chén.’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu phân phó, nàng không nghĩ chỉ ăn một mình.

‘Dạ biết, Vương phi.’ Xuân Vũ không cam lòng trả lời, Thúy Hà làm sao có thể cùng với Vương phi cùng ăn một thứ giống nhau.

Hàn Ngữ Phong lắc đầu cười, cùng là nữ nhân với nhau cần gì phải làm khó nhau, huống chi tâm của Tư Mã Tuấn Lỗi chỉ hướng về nàng, nàng lại càng không thể đi làm khó Thúy Hà, dù sao cũng chỉ là một chén cháo tổ yến mà thôi, tay lại cầm lấy một miếng mứt ăn tiếp.

‘Ăn có ngon không?’ Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên vang lên ở phía sau.

Hàn Ngữ Phong kinh ngạc quay đầu lại hỏi: ‘Thứ này là do ngươi mua?’

‘Ta hỏi ngươi ăn có ngon không?’ Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi có chút mất tự nhiên, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

‘Ăn ngon lắm.’ Trên môi Hàn Ngữ Phong hiện ra một nụ cười nhạt, thì ra đây là do hắn tự mình mua, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, hắn có thể sai người đi mua nhưng mà hắn lại tự mình đi mua, đây là tâm ý của hắn mà nàng có thể cảm nhận được.

‘Không được cười trộm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt xấu hổ, nhớ tới tùy tùng trong phủ nhìn hắn tự mình đi mua mứt đều há mồm trợn mắt, biểu hiện của họ đã làm cho hắn không thoải mái rồi, hiện tại nàng còn cười nữa.

‘Người ta cười ngươi cũng quản.’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nói thầm ‘Thật là bá đạo mà.’

‘Ngươi thật dong dài, mứt cũng không lấp được hết miệng của ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác.

‘Vương phi, cháo tổ yến đã xong rồi.’ Xuân Vũ đột nhiên từ bên ngoài đi vào nói.

‘Đặt ở đây đi, lát nữa ta sẽ ăn.’ Hàn Ngữ Phong miệng còn đang ăn mứt nhẹ nhàng phân phó.

‘Dạ.’ Xuân Vũ đem chén cháo tổ yến đặt lên trên bàn sau đó lui ra ngoài.

‘Ăn cháo tổ yến trước đi, một lát nữa hãy ăn mứt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đem chén cháo tổ yến đưa đến trước mặt nàng, giọng điệu mệnh lệnh, mứt lại không có dinh dưỡng.

‘Bá đạo.’ Hàn Ngữ Phong bất mãn liếc mắt nhìn hắn một cái không cam lòng tiếp nhận chén cháo, vừa đưa lên bên miệng thì Xuân Hoa vẻ mặt thất kinh nghiêng ngả lảo đảo từ ngoài cửa chạy vào.

‘Vương gia, không tốt rồi,  Thúy Hà phu nhân đột nhiên đau bụng.’

Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong biến sắc, cả người chấn động, vội vàng đứng dậy chạy tới Hà Tình uyển.

Trên đầu Thúy Hà mồi hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt thống khổ, ôm bụng thu người ngồi một chỗ, thấy Tư Mã Tuấn Lỗi tiến vào liền vội vàng cầu cứu: ‘Vương gia, van xin người cứu lấy đứa nhỏ của ta.’

‘Thái y đâu?’ Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi cực kỳ căng thẳng hỏi Xuân Hoa đang đứng bên cạnh.

‘Dạ bẩm Vương gia, quản gia đã phái người đi thỉnh.’ Xuân Hoa bị dọa đến toàn than run rẩy, nếu phu nhân xảy ra chuyện gì, Vương gia có lấy mạng của nàng hay không?

Hàn Ngữ Phong đứng ở một bên nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Thúy Hà tâm cũng co rúm lại, đứa nhỏ liệu có xảy ra chuyện gì không?

‘Thái y đến rồi.’ Quản gia ngoài cửa hô lên.

Thái y vừa muốn thỉnh an đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi ngắt lời: ‘Miễn lễ, cứu người quan trọng hơn.’ Thái y vội vàng đi về hướng trước giường.

Tư Mã Tuấn Lỗi kéo Hàn Ngữ Phong ở ngoài cửa chờ, nàng nhìn trộm sắc mặt hắn, trong lòng đoán là hắn không phải cũng đang lo lắng hay sao?

Gần một khắc(giờ) sau, thái y rốt cuộc cũng từ bên trong đi ra, sắc mặt nhăn nhó, biểu hiện có chút trầm trọng.

‘Thế nào? Rốt cuộc sao lại thế này?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hỏi.

‘Hồi bẩm Vương gia, Thúy Hà phu nhân là bị người ta kê đơn muốn xóa sạch đứa nhỏ, vừa rồi cựu thần đã kiểm tra qua trong chén cháo tổ yến có chứa hoa hồng (thuốc phá thai), may mắn là phu nhân ăn không nhiều lắm nếu không thì đứa nhỏ…..’ Thái y không dám giấu diếm.

‘Kê đơn?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong sắc mặt đột nhiên biến đổi, ai lại muốn hại đứa nhỏ của Thúy Hà? Lập tức cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì đứa nhỏ không có việc gì.

‘Vương gia, bây giờ cựu thần sẽ kê cho phu nhân một đơn thuốc an thai, hẳn là không có trở ngại gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày là được.’ Thái y nói xong liền đi qua một bên để kê toa thuốc.

‘Không có việc gì là tốt rồi, ta đi về trước.’  Hàn Ngữ Phong giọng điệu trống rỗng, tình huống hiện tại chắc hẳn là hắn muốn ở lại an ủi Thúy Hà một chút, nàng không nên ở lại chỗ này.

‘Ngữ Phong, chờ một chút.’ Tư Mã Tuấn Lỗi  đột nhiên khẩn trương gọi lại nàng.

‘Làm sao vậy?’ Hàn Ngữ Phong  quay đầu lại hỏi.

‘Xuân Vũ đi đem chén cháo tổ yến của Vương phi lại đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi  hướng về phía xuân vũ phân phó.

‘Dạ.’ Xuân Vũ sửng sốt một chút, lập tức chạy đi ra ngoài.

Hàn Ngữ Phong cũng cả kinh, hay là hắn hoài nghi chén cháo tổ yến của nàng có vấn đề, tay chân đột nhiên có chút run rẩy, chẳng lẽ có người cũng muốn hãm hại đứa nhỏ của nàng.

‘Vương phi, cháo tổ yến đã bưng tới.’ Xuân Vũ cầm chén cháo tổ yến vẫn chưa có ai đụng qua đi đến.

‘Thái y ngươi xem xem.’ Tư Mã Tuấn Lỗi  phân phó nói.

‘Dạ. Vương gia.’ Thái y tiếp nhận chén cháo tổ yến, cẩn thận ngửi qua, sau đó ở cẩn thận kiểm tra.

Thân thể Hàn Ngữ Phong có chút run rẩy, có chút lo sợ, trong lòng thầm nghĩ thật là may mắn, may mắn là nàng vẫn chưa ăn. Bằng không chỉ sợ hậu quả rất khó tưởng tượng.

Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, ôm chầm lấy thân thể của nàng, nhẹ giọng an ủi: ‘Đừng sợ.’

Chọn tập
Bình luận
× sticky