Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 7: Sự trừng phạt tàn bạo

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Hàn Ngữ Phong nhìn hình ảnh nam nữ quan hệ bất chính này, nghe thanh âm quấy nhiễu tâm thần của người kia cùng thanh âm thở gấp của nam nhân hung hăng, khiến cho nàng chịu dày vò, trong lòng thầm cầu khấn, hãy nhanh chấm dứt đi. 

“A……” Thúy Hà thét một tiếng đâm thủng màng nhĩ, Tư Mã Tuấn Lỗi rốt cục đã phóng ra, hắn xoay thân thể lại xuống giường. 

“Ngươi giúp ta liếm sạch sẽ.” Tư Mã Tuấn Lỗi đứng lặng ở một nơi, mệnh lệnh lãnh khốc vô tình được phun ra từ đôi môi của hắn.

Thúy Hà ở trên giường, vừa từ trong tình dục khôi phục lại, sững sờ nhìn, Vương gia vừa nói cái gì? Muốn nàng liếm sạch sẽ, chuyện này thật khiến người khác nhục nhã, Vương gia hận nàng, vì cái gì? 

Hàn Ngữ Phong bị Tư Mã Tuấn Lỗi chọc giận, Thúy Hà còn ở đó, hắn sẽ làm nhục mình như vậy sao? Không cho nàng một chút tôn nghiêm của một con người, muốn nàng giúp hắn liếm sạch sẽ, nếu vậy thì thà nàng tình nguyện đi tìm cái chết, cũng không phải chịu sự nhục nhã này, đứng tại chỗ, thân thể chưa hề động dù chỉ một chút. 

“Ngươi dám phản kháng ta?” Hắn đột nhiên đưa tay bóp cằm của nàng, lực đạo cực lớn, không quan tâm nàng đau hay không. 

Hàn Ngữ Phong giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp kia, ánh mắt đầy hận ý nhìn hắn. 

“Ta muốn ngươi phải trả giá cho điều đó.” Tư Mã Tuấn Lỗi trừng đôi mắt thẳng thắn đang nổi trận lôi đình, giận tím mặt mày, vung tay lên. 

“Bốp”! Một tiếng, cho nàng một cái tát! 

Đối mặt với cái tát bất thình lình, Hàn Ngữ Phong bất ngờ không kịp phòng, thân thể gầy yếu mềm mại nháy mắt va phải vách tường. 

“Ôi……” Nàng cắn phải môi dưới, phát ra một tiếng kêu rên, rồi lại quật cường đứng dậy, cực kỳ oán hận nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi. 

“Thế nào? Không phục?” Mặc dù thấy trên gương mặt trắng nõn rõ ràng có vết hồng, tim của Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn cứng rắn như thiết, không có nửa phần thương tiếc. 

Lúc này Hàn Ngữ Phong đã lấy lại chút ý thức mơ hồ, ngày hôm qua chịu đựng hắn như cuồng phong bạo vũ làm nhục, lại đói bụng, trong bụng không có một chút lương thực, hơn nữa vừa rồi va mạnh vào tường, khiến cho nàng không thể đứng thẳng, đầu càng ngày càng choáng váng.

“Ngươi……” Tư Mã Tuấn Lỗi còn chưa có nói xong. 

“Bịch” một tiếng, Hàn Ngữ Phong té lăn trên đất, hôn mê bất tỉnh. 

“Ngươi đứng lên cho ta, giả chết sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng dùng chân đạp, muốn làm cho nàng đứng dậy, nàng nghĩ giả chết là có thể trốn sao? 

Cùng là nữ nhân, Thúy Hà cũng vẫn thấy không đành lòng, ngồi dậy xuống giường, lấy tay lắc lắc Hàn Ngữ Phong: “Vương gia, cô ta ngất thật rồi.” 

Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi băng lãnh đảo qua Hàn Ngữ Phong vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, lại xoay người đi ra ngoài. 

Thúy Hà nhìn Hàn Ngữ Phong mặt không còn chút máu, khẽ thở dài, gọi người dìu nàng trở về. 

Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở to mắt, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi xuất hiện trước mắt mình. 

“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, thật tốt quá, tỷ tỷ rốt cục không ngủ nữa, đệ rất lo lắng, gọi mãi mà tỷ tỷ không tỉnh.” Cảnh nhi thấy tỷ tỷ tỉnh lại, hưng phấn nói. 

Ta bất tỉnh, Hàn Ngữ Phong nghi hoặc một chút, đột nhiên nhớ đến, bản thân té xỉu, may mắn là mình té xỉu thật đúng lúc, không cần chịu sự nhục nhã ma quỷ kia, để nàng thoát được một kiếp. 

“Tỷ tỷ, mặt của tỷ là ai đã đánh, thiệt đỏ, thiệt sưng, trên đầu sưng y cái bánh bao này, sao lại bị như vậy?” Cảnh nhi nhìn tỷ tỷ, kỳ quái hỏi. 

“Là bản thân tỷ tỷ không cẩn thận đụng phải, không việc gì đáng ngại cả, vài ngày sẽ khỏi.” Hàn Ngữ Phong dịu dàng  an ủi Cảnh nhi. 

“Dạ, vậy sau này tỷ tỷ cẩn thận một chút.” Cảnh nhi không có chút hoài nghi, dù sao cậu mới chỉ có năm tuổi. 

“Cảnh nhi ăn điểm tâm chưa?” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ đến, không biết là Cảnh nhi đã ăn hay chưa. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi ảm đạm, cúi đầu. 

“Sao vậy? Cảnh nhi, chưa có ăn?” Hàn Ngữ Phong lo lắng hỏi. 

“Chưa có ăn, bọn họ nói, đệ không làm việc, cho nên đệ không có tư cách ăn cơm, phải đợi tỷ tỷ giúp đệ làm xong, mới cho đệ ăn cơm, nhưng mà, nhưng mà, tỷ tỷ ngủ.” Cảnh nhi nhỏ giọng, bĩu cái môi nhỏ, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

“Thật xin lỗi, Cảnh nhi, là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ không có chăm sóc đệ tốt.” Hàn Ngữ Phong vươn tay ôm lấy Cảnh nhi, một giọt nước mắt rơi trên đầu Cảnh nhi. 

“Đi, tỷ tỷ mang đệ đi tìm đồ ăn.” Hàn Ngữ Phong đứng dậy, thân thể dao động một chút, đầu vẫn còn chút choáng, nhưng mà nàng cố gắng, kéo Cảnh nhi hướng phòng bếp.

Chọn tập
Bình luận
× sticky