Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Hàn Ngữ Phong đi thẳng về vương phủ, nhẹ nhàng đặt nàng nằm ở trên giường.
‘Vương gia, để nô tỳ hầu hạ Hàn cô nương.’ Xuân Vũ đứng ở một bên nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi suy nghĩ một chút, để Xuân Vũ giúp nàng thay đổi quần áo cũng tốt, vừa đứng lên muốn rời đi thì tay đột nhiên bị Hàn Ngữ Phong nắm chặt lại, nhìn nàng mắt nhắm chặt, thân thể vẫn còn run rẩy như trước, hắn sửng sốt sau đó nói: ‘Xuân Vũ, ngươi lui xuống trước đi.’
‘Dạ! Vương gia, nô tỳ cáo lui.’ Xuân Vũ lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.
Tư Mã Tuấn Lỗi cởi bỏ giày, leo lên giường gắt gao ôm chặt để truyền hơi ấm cho nàng, dịu dàng nói bên tai nàng: ‘Ngươi an toàn rồi, kẻ ác đã bị trừng phạt thích đáng.’
Hàn Ngữ Phong vẫn đang mơ mơ màng màng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, gắt gao tựa vào trước ngực hắn, túm chặt lấy quần áo của hắn, bên tai nàng đều là giọng nói âm trầm đáng sợ kia.
“Như thế nào? Muốn cắn lưỡi tự sát, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi cắn lưỡi tự sát, ta cũng sẽ không buông tha ngươi, giam thi (xxx với xác chết) ngươi đã nghe qua chưa? Ta cũng đã làm không ít lần rồi.”
Nàng rống to lên một tiếng, phóng thích nỗi sợ hãi trong lòng của mình.
‘Ngươi làm sao vậy? Hàn Ngữ Phong, ngươi mau tỉnh lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lay lay vai của nàng, muốn gọi nàng tỉnh lại.
Hàn Ngữ Phong chợt mở to mắt, nhìn thấy trước mặt mình là Tư Mã Tuấn Lỗi, sợ hãi trong mắt dần dần bị đẩy lui xuống. ‘Oa…’ nàng ôm hắn khóc lớn lên.
Nàng khóc thật lâu, cho đến khi tiếng khóc chậm rãi rồi ngừng hẳn thì rốt cuộc nàng cũng đã ngủ say.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, thâm tình nói: ‘ Ngủ đi, về sau sẽ không bao giờ….xảy ra chuyện như vậy nữa, bổn vương nhất định bảo vệ ngươi thật tốt, không cho ngươi phải chịu một chút thương tổn nào.’
Hàn Ngữ Phong trong lúc ngủ mơ hoàn toàn không biết thời điểm nàng gặp phải đau khổ cũng chính là thời điểm nàng tiếp nhận được một phần thâm tình.
Một ngày mới rốt cuộc đã bắt đầu.
Hàn Ngữ Phong chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy trước mắt tất cả đều quen thuộc, nàng biết không phải nàng đang nằm mơ, nàng thật sự đã trở lại, Tư Mã Tuấn Lỗi đã cứu nàng.
Nhìn bên người vẫn còn lưu lại hơi ấm, nàng biết hắn vừa mới rời đi, hắn đã bồi nàng một buổi tối, những lời nói ôn nhu phát ra bên tai nàng có phải là do hắn nói không?
Nàng thật sự không hiểu, vì cái gì trong lúc nàng gặp phải nguy hiểm thì người đầu tiên nàng nghĩ đến lại là Tư Mã Tuấn Lỗi, mình không phải hận hắn sao? Tại sao khi hắn xuất hiện trước mặt mình, lúc đó trong lòng nàng có cảm giác thật là an toàn.
‘Hàn cô nương, ngươi tỉnh rồi, có muốn tắm rửa hay không, nước ta đã chuẩn bị xong rồi.’ Xuân Vũ đi vào thấy nàng đang mở to mắt, ngẩn người nên gọi nàng.
Hàn Ngữ Phong cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình thì thấy quần áo vẫn còn hỗn độn, rách nát, gật gật đầu nói: ‘Được, Xuân Vũ, cám ơn ngươi.’
‘Hàn cô nương, ngươi quá khách sáo rồi, Xuân Vũ thật không dám nhận, ngươi không bao lâu nữa sẽ là Vương phi rồi. Ta đi chuẩn bị nước ấm cho ngươi.’ Xuân Vũ đột nhiên có chút hối hận vì lúc trước đã gây bất hòa với nàng, ai biết được sẽ có ngày nàng lại trở thành Vương phi, địa vị cao quý như vậy.
Hàn Ngữ Phong thoải mái tắm rửa sau đó thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ đã thấy Cảnh nhi từ ngoài chạy vào.
‘Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Tìm không thấy tỷ đệ rất sợ hãi.’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi khẽ nhăn lại, Hàn Ngữ Phong ôm nó vào trong lòng ngực.
‘Cảnh nhi, đừng sợ, tỷ tỷ bây giờ không phải vẫn tốt lắm sao? Đi thôi, mau đến chỗ tiên sinh học đi.’ Hàn Ngữ Phong vuốt đầu nó, trong mắt lộ rõ vẻ sủng ái.
‘Ân, tỷ tỷ, đệ đi trước đây.’ Cảnh nhi nghe lời nàng, chạy nhanh ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong trở lại phòng nhìn thấy Xuân Vũ đang sắp xếp lại phòng liền hỏi: ‘Vương gia làm thế nào tìm được ta?’
‘Hàn cô nương, ngươi biết không? Vương gia đối với ngươi thật tốt biết bao nhiêu, ngày hôm qua không thấy ngươi, Vương gia dường như phát điên lên, điều động quan binh lục soát toàn thành để tìm ngươi, ngày hôm qua nghe có người nói ngươi ở Hồng lâu, ban đêm liền lập tức đi đến Hồng lâu, san bằng nơi ấy, Hoa ma ma điêu ngoa, gian xảo, không có chuyện ác nào mà không dám làm cũng bị chết thảm, thật sự là có rất nhiều người phải cảm ơn ngươi.’ Ánh mắt Xuân Vũ nhìn nàng với vẻ hâm mộ, nàng thật hạnh phúc khi được Vương gia hết mực sủng ái.
‘Cảm ơn ta? Tại sao?’ Hàn Ngữ Phong có chút nghi hoặc.
‘Ha ha…’ Xuân Vũ khẽ cười một chút, sau đó nói: ‘Ai ai cũng đều biết Hồng lâu là do Vương gia phái người san bằng, nghe nói hậu thuẫn của Hồng lâu chính là vị ca ca của một Ái phi mà Hoàng Thượng sủng ái, người bình thường không ai dám đắc tội, chỉ có thể nén giận. Nhìn thấy bọn họ làm xằng làm bậy, ức hiếp người dân lương thiện cho nên Vương gia vì ngươi đem Hồng lâu hủy đi, còn ra tay giết chết Hoa ma ma. Ngươi nói đi, mọi người có phải nên cảm ơn ngươi hay không?’
‘Hoa ma ma.’ Trước mắt Hàn Ngữ Phong lại hiện lên khuôn mặt độc ác ghê tởm của bà ta, bà ta đã chết rồi sao? Mặc dù trong lòng có chút thương tiếc nhưng nàng cũng không thể làm gì được, có rất nhiều cô nương đều bị phá hủy trong tay bà ta, Hồng lâu đúng là không nên tồn tại, nhưng nàng không nghĩ tới Tư Mã Tuấn Lỗi lại vì nàng mà gây chiến với nhiều người.
‘Hàn cô nương, có phải có chút cảm động hay không? Hẳn là ta nên đổi cách xưng hô, gọi ngươi là Vương phi.’
‘Vương phi?’ Hàn Ngữ Phong không hiểu nhìn nàng.
‘Hàn cô nương, ngươi còn không biết sao? Sáng nay Vương gia đã phân phó, ba ngày sau sẽ cử hành đại hôn cho nên hiện tại từ trên xuống dưới của vương phủ đều bề bộn nhiều việc, xem như ta là người đầu tiên chúc mừng ngươi.’ Xuân Vũ ở một bên giải thích.
‘Đại hôn?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nàng thật sự phải gả cho hắn sao? Không phải nói một tháng sau mới thành thân sao? Tại sao lại đột nhiên đổi ý?
‘Đang suy nghĩ cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tiến vào phòng, liền thấy nàng đang sững sờ suy nghĩ.
Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên nhìn hắn, như còn không tin vào sự thật, hỏi: ‘Ngươi thật sự muốn thành thân với ta sao?’
‘Bổn vương có khi nào nói dối không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hỏi ngược lại nàng.
‘Tại sao? Tại sao nhất định phải cưới ta?’ Tuy rằng hắn vẫn nói muốn thành thân với nàng, nhưng nàng thật sự không rõ hắn tại sao lại muốn thành thân với nàng?
‘Cưới chính là cưới. Không tại sao cả.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu không hờn giận nói, nữ nhân này thật là ngu ngốc mà, không lẽ bảo hắn nói là hắn thích nàng sao?
Hàn Ngữ Phong theo dõi hắn, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, tất cả mọi người đều nói hắn yêu nàng, chẳng lẽ đây là yêu sao? Lần đầu tiên hắn tình nguyện khiêu nhai cũng không giao mình ra, lần thứ hai hắn khiêu nhai là vì cứu mình, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng là hắn cứu nàng. Lòng của nàng bắt đầu hoang mang, nàng thật sự không rõ hắn là hận mình hay là yêu mình.
(*) Khiêu nhai: Nhảy vực.