Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 101: Vô dược khả giải (Không có thuốc giải)

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Hàn Ngữ Phong bị Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt vào trong ngực, nhìn thấy Cảnh nhi gương mặt xanh xao, hai mắt nhắm chặt, toàn thân nàng run rẩy, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng, tránh làm ảnh hưởng đến ngự y, nhưng trên mặt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi…

Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi tái xanh, vẻ mặt thâm trầm, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận, trong lòng hết sức căng thẳng ôm chặt nàng.

Một lúc sau, ngự y mới đứng dậy, trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt áy náy hồi bẩm: “Vương gia, xin thứ lỗi cựu thần tài sơ học thiển, không thể tìm ra hắn trúng loại độc gì.”

Câu nói của ngự y làm cho thân hình Hàn Ngữ Phong mềm nhũn, không thể đứng vững, Cảnh nhi trúng độc, ngay cả ngự y cũng tìm không ra. Nàng lập tức cảm thấy tuyệt vọng.

Tìm không ra? Tư Mã Tuấn Lỗi mang nàng đặt ở bên giường Cảnh nhi, gầm lên giận dữ: “Đồ phế vật, truyền lệnh của bổn vương, dán bố cáo ai có thể giải được độc của Cảnh nhi bổn vương sẽ trọng thưởng.”

“Dạ!” Một tên hạ nhân lên tiếng trả lời rồi vội vàng rời đi.

“Vương gia, cựu thần đã kiểm tra qua khay bánh trên bàn đích thực là có độc, có lẽ nếu tìm được người hạ độc, nói không chừng hắn sẽ có thuốc giải.” Ngự y ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Khay bánh trên bàn có độc? Trên đầu Tư Mã Tuấn Lỗi nổi đầy gân xanh, một lần nữa có người dám ở trong vương phủ của hắn hạ độc.

“Người đâu? Đem tất cả những người ở phòng bếp đã từng tiếp xúc qua khay bánh này gọi tới cho bổn vương, một người cũng không được thiếu.”

“Dạ! Vương gia.”

Bọn hạ nhân ở Lục Bình uyển quỳ rạp dưới đất, run như cầy sấy, nhìn lửa giận bùng cháy trong mắt Vương gia như muốn đem người ta cắn nuốt mà thân thể họ không ngừng run rẩy.

“Nói! Khay bánh này là do ai bỏ độc?” Ánh mắt sắc bén của Tư Mã Tuấn Lỗi bắn về phía các nàng.

“Hồi bẩm Vương gia, khay bánh này là do chúng nô tỳ cùng nhau làm, nhưng mà cho dù chúng nô tài có mười lá gan cũng dám hạ độc.” Một nô tỳ lớn tuổi vừa khóc vừa run rẩy bẩm báo.

“Vương gia, khay bánh là do nô tỳ đưa đến nhưng nô tỳ thật sự không có hạ độc, thỉnh Vương gia minh xét.” Xuân Vũ quỳ ở một bên, dập đầu khóc lóc thỉnh cầu.

Trong phòng lúc này chỉ toàn tiếng than khóc.

Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đảo qua các nàng, nếu không để cho các nàng chịu chút đau khổ thì các nàng sẽ không khai ra, hắn hô to: “Lấy roi đến cho bổn vương.”

“Dạ! Vương gia.” Một tên gia đinh ngoài cửa xoay người rời đi.

Bọn hạ nhân nghe đến roi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng nhau dập đầu cầu xin: “Vương gia, thật sự không phải nô tỳ làm, xin Vương gia minh xét.”

Tư Mã Tuấn Lỗi giương đôi mắt vô tình, lạnh như băng nhìn các nàng.

“Vương gia, roi đã mang đến.” Tên gia đinh dùng hai tay cung kính dâng lên trước mặt hắn.

Roi trong tay Tư Mã Tuấn Lỗi được giương lên, lạnh lùng nói: “Hiện tại bổn vương cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói! Rốt cuộc là ai hạ độc? Nếu không nói thì một người bổn vương cũng không tha.”

Bọn hạ nhân nhìn nhau khóc ròng nói: “Vương gia tha mạng, nô tỳ thật sự không biết.”

“Xem ra không cho các ngươi nếm mùi đau khổ thì các ngươi sẽ không nói.” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa dứt tiếng thì roi dài trong tay đã hạ xuống.

“Không cần.” Hàn Ngữ Phong giờ phút này mới hồi phục tinh thần vội vàng chạy đến ngăn cản.

Tư Mã Tuấn Lỗi hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn nàng nói: “Ngươi không muốn biết ai hạ độc? Ngươi không muốn cứu Cảnh nhi sao?”

“Ta đương nhiên là muốn, nhưng nếu vì Cảnh nhi mà khiến người vô tội bị hàm oan thì ta đây sẽ cảm thấy trong lòng bất an, huống chi ngay cả ngự y cũng không biết đó là độc gì thì các nàng làm sao biết được? Cho dù các nàng là người trung gian nhưng nếu các nàng không thừa nhận ngươi cũng không thể giết hết tất cả bọn họ. Vương gia thả họ ra đi, đừng để roi của ngươi làm họ bị thương mà vẫn không tìm được người chủ mưu.” Hàn Ngữ Phong thái độ kiên định, cầm lấy roi dài trong tay hắn.

Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi phát ra tia nhìn phức tạp hoang mang, một lúc sau nhẹ buông roi dài trong tay xuống mặt đất, vung tay lên: “Tất cả các ngươi lui xuống.”

“Cám ơn Vương gia, cám ơn Hàn cô nương.” Tránh được một kiếp nạn, bọn hạ nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dập đầu tạ ơn.

“Mọi người mau đứng lên, Ngữ Phong chỉ xin các ngươi, nếu thật là có người trong nhóm các ngươi đã hạ độc, xin hãy xem như Cảnh nhi còn nhỏ đối với các ngươi cũng không thù không oán, xin đưa cho Ngữ Phong thuốc giải, Ngữ Phong vô cùng cảm kích.” Hàn Ngữ Phong nhìn bọn họ, trong đôi mắt đẹp đều là đau xót, Cảnh nhi là tất cả của nàng.

Bọn hạ nhân đều đồng loạt nhìn nàng, sau đó tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài.

Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng đi đến bên giường Cảnh nhi, nhìn thấy gương mặt mà mình yêu thương, nước mắt nhịn không được lại chảy xuống, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó đặt trên mặt mình.

Nhìn thấy vẻ thương tâm muốn chết của nàng, nắm tay Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao siết chặt “Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không để nó xảy ra chuyện.”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói thúc giục của Tư Mã Tuấn Dật: “Lạc thần y, ngươi mau cứu người.”

Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong đồng thời sửng sốt “Thần y?” Rồi đột nhiên chợt dâng lên hi vọng.

Một ông lão râu tóc hoa râm đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn thấy Cảnh nhi đang nằm trên giường, ánh mắt lộ ra một tia hào quang, lập tức nhẹ nhàng đến gần.

Hàn Ngữ Phong vội vàng tránh ra, Tư Mã Tuấn Lỗi vừa muốn nói chuyện đã bị Tư Mã Tuấn Dật lên tiếng ngăn cản, ý bảo hắn không cần nói gì cả.

Ba người dường như ngừng thở, chăm chú chờ đợi kết quả chuẩn đoán của Lạc thần y.

Thật lâu sau Lạc thần y mới đứng lên nhìn bọn họ nói: “Tiểu hài tử là trúng độc ‘Tam thiên túy. “

“Tam thiên túy?” Mọi người đều sửng sốt, đây là loại độc gì?

“Lạc thần y, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau giải độc đi.” Tư Mã Tuấn Dật bất mãn nói.

Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi cũng gật gật đầu, giải độc cho Cảnh nhi quan trọng hơn.

Lạc thần y lườm hắn một cái rồi nói: “Tầm bậy, nếu có thể giải được ta  nhất định sẽ tận sức, nhưng mấu chốt là ta không giải được loại độc này.

“Cái gì? Ngươi là thần y mà.Ngay cả ngươi cũng không giải được sao?” Tư Mã Tuấn Dật chấn động.

“Tiểu tử, ngươi chưa từng nghe qua câu ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’ sao?” Lạc thần y trừng mắt nhìn hắn nói.

Trong lòng Hàn Ngữ Phong vừa dâng lên một chút hi vọng thì ngay lập tức đều tan biến. Ngay cả thần y cũng không thể giải được độc của Cảnh nhi, như vậy Cảnh nhi không phải là… Nàng lảo đảo lui về phía sau hai bước, thân hình mềm nhũn ngất đi.

=== =====

Chọn tập
Bình luận
× sticky