Hàn Ngữ Phong nằm trên đống rơm ở sài phòng cũ nát, mở to đôi mắt trống rỗng, thì ra chết cũng khó như vậy.
“Tỷ tỷ, uống thuốc đi, bọn họ nói tỷ sinh bệnh, phải uống thuốc.” Cảnh nhi loạng choạng bưng một chén thuốc đến, mặc dù cẩn thận từng li từng tí, nhưng vẫn có không ít thuốc bị đổ ra ngoài.
“Cảnh nhi, cẩn thận, đừng để bản thân bị phỏng.” Hàn Ngữ Phong vội vàng ngồi dậy, tiếp nhận chén thuốc trên tay của Cảnh nhi.
“Tỷ tỷ, uống nhanh đi, uống thuốc, bệnh mới có thể khỏi, Cảnh nhi không muốn tỷ tỷ bị bệnh.” Cảnh nhi khờ khạo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong lập tức ôm lấy Cảnh nhi, đúng, nàng không thể chết được, nàng chết, còn Cảnh nhi thì sao? Nàng nhất định không bất lực xuôi theo, bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn sạch, vì Cảnh nhi, nàng phải sống chứ không phải tham sống sợ chết.
“Cho các ngươi nè, đây là cơm tối.” Ma ma ở phòng bếp bưng hai chén cơm đến.
“Ma ma, Cám ơn, nhưng ta chưa có làm hết việc mà?” Hàn Ngữ Phong kỳ quái hỏi, không phải chưa xong việc sẽ không cho cơm ăn sao?
“Ai, ngươi nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đi, để cơ thể khỏe lên một chút.” Ma ma bất đắc dĩ thở dài, nhìn bộ dạng thê thảm của Hàn Ngữ Phong.
Lời nói của ma ma có chút mập mờ, mặt Hàn Ngữ Phong liền đỏ lên, khiến cho nàng nhớ đến khoảnh khắc bị áp bức và lăng nhục kia.
Không được, nàng không thể cứ tiếp tục như vậy, nàng phải chạy trốn, mang theo Cảnh nhi cùng nhau thoát khỏi nơi này, chỉ là, mất bao nhiêu thời gian để chuẩn bị, một mình mình trốn cũng đã là vấn đề, huống chi mang theo Cảnh nhi, chủ yếu nhất chính là ngân lượng, phải làm sao bây giờ? Dù thế nào thì nàng vẫn không để cho Cảnh nhi cùng nàng ăn ngủ đầu đường.
Trong lòng Hàn Ngữ Phong hạ quyết tâm, về sau sẽ thuận theo tên Vương gia ma quỷ kia, bây giờ bắt đầu chuẩn bị, để có cơ hội chạy thoát khỏi nơi này.
Ba ngày sau, Hàn Ngữ Phong rốt cục khỏe lại, chỉ là đầu lưỡi còn hơi đau, ai bảo cắn lưỡi tự sát, không đủ để chết, tội nhận được không ít, nàng chỉ muốn biết ngày hôm đó đến thật ra ai đã bỏ cái gì vào tổ yến cho Châu nhi cô nương? Khiến cho Tư Mã Tuấn Lỗi phẫn nộ như vậy.
Châu nhi cô nương là ai, khiến cho hắn phải để ý đến thế?
Đứng ở ngoài Cư Tình Uyển, Hàn Ngữ Phong do dự có nên vào hay không.
“Vào đi.” Một giọng nói nhu nhu nhược nhược ở bên trong truyền đến.
Đẩy cửa ra, Hàn Ngữ Phong nhìn thấy trước mắt có một nữ tử, mi như lông chim trả, cơ thể trắng như tuyết, thắt lưng được buộc một sợi dây trắng, hàm răng trắng như ngọc, dung nhan một chút cũng không thừa, chỉ tiếc, trong ánh mắt mang nhiều ưu sầu, sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dạng của mỹ nhân ốm đau. Một nữ tử như vậy, có thể khiến cho người khác nhìn vào mà đau lòng, không tự chủ được mà thương tiếc.
“Cô chính là Hàn Ngữ Phong ư?” Châu nhi nhìn nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại cực kỳ tiều tụy trước mắt này, dịu dàng cười hỏi.
“Vâng, cô là Châu nhi cô nương?”
“Cô tìm ta, có phải muốn hỏi ta chuyện tổ yến ngày hôm đó không?” Châu nhi lại nhu nhược mở miệng.
“Cô biết?” Hàn Ngữ Phong có chút bội phục nàng ta, rõ ràng có thể đoán trúng mục đích nàng đến đây.
“Quả thật cũng chẳng có gì đâu. Vương gia ngạc nhiên, chẳng qua là vì tổ yến lại bỏ thêm mật ong, ta từ nhỏ mẫn cảm với mật ong, nếu dùng nó sẽ rất khó thở.” Vẻ mặt Châu nhi thoải mái nói.
Nghe xong mà lòng Hàn Ngữ Phong run sợ, tuy rằng nàng nói không sao cả, chỉ là khó thở, nhưng quá nguy hiểm, chả trách, Tư Mã Tuấn Lỗi lại tàn bạo như vậy.
“Châu nhi cô nương, cô tin ta không hề động đến bát tổ yên kia sao?” Hàn Ngữ Phong cũng không có tự tin nàng hội tin mình.
“Tin, ta tin.”
“Tại sao tin ta?”
“Bởi vì, cô không có lý do gì để hại ta, cô vừa mới vào phủ, cũng không thể nào biết ta mẫn cảm với mật ong, ta tin, không phải cô, nhưng mà, thật xin lỗi, Vương gia, ngài không nghe lời giải thích của ta.” Châu nhi nhìn Hàn Ngữ Phong, đột nhiên nói lời xin lỗi.
“Cám ơn cô, Châu nhi cô nương.” Sự tin tưởng của nàng, khiến cho Hàn Ngữ Phong cảm thấy vô cùng ấm áp, hơi rưng rưng nói: “Vậy cô nghĩ là ai hại cô?”
“Không biết, Vương phủ lớn như vậy, ta nghĩ không ra.” Châu nhi khẽ lắc đầu.
“Châu nhi cô nương, cô nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước.” Hàn Ngữ Phong thật ra có nhiều điều muốn hỏi, Mai nhi là ai? Vương gia tại sao lại hận mình, nhưng mà thấy khuôn mặt nàng có chút mỏi mệt, biết thân thể nàng không khỏe, không tiện nói.
“Được.”
Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng giúp nàng đóng cửa thật kỹ, bản thân rời đi, nàng thấy Châu nhi là người tốt nhất ở trong cái Vương phủ này, dù sao về sau vẫn còn cơ hội để hỏi.
Nhưng mà nàng không biết rằng, hành động của nàng, lại gây nên sóng to gió lớn như vậy.