Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt trầm trọng, ngồi ở phía trên đại sảnh. Đầu tiên là có người âm thầm trợ giúp Vân nhi đem người ra khỏi vương phủ, rồi đến Cảnh nhi trúng độc, sau đó là Ngữ Phong ám sát mình, đến bây giờ lại là sự kiện xuân dược, sự tình liên tiếp xảy ra, đều là ý đồ của kẻ muốn lấy mạng Hàn Ngữ Phong. Giờ hắn không thể thờ ơ, cũng có chút lo sợ, có lẽ tiếp theo nàng sẽ không dễ dàng tránh thoát như trước.
‘Vương gia đã xảy ra nhiều chuyện tình như vậy? Chẳng lẽ ngươi trong lòng không hoài nghi ai sao? Vương phủ của ngươi thật đúng là ngọa hổ tàng long.’ Lý Huyền Băng cố ý châm chọc nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi hừ lạnh một tiếng: ‘Sao ngươi biết kẻ hạ độc nhất định là người trong vương phủ.’
‘Chẳng lẽ không đúng sao?’ Lý Huyền Băng cười lạnh, ‘Tất cả mọi chuyện như được sắp đặt sẵn vậy, hôm nay chúng ta cũng chỉ là đột nhiên đến thăm, nếu không phải là người trong vương phủ, thì chẳng lẽ lại có người mỗi ngày canh ở vương phủ của ngươi chờ hạ độc sao?
‘Chẳng lẽ không thể?’ Tuy rằng hắn nói có lý, nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi không đời nào thừa nhận trước mặt hắn.
‘Ta đã nói đến nước này, có nghe hay không là tùy ngươi.’ Lý Huyền Băng biết hắn trong lòng không phục, cũng không muốn nhiều lời.
Ban đêm đúng hẹn, Tư Mã Tuấn Dật, công chúa và Lý Huyền Băng sau khi tĩnh dưỡng thật tốt và dùng qua bữa tối, rồi cùng nhau rời khỏi vương phủ.
Tư Mã Tuấn Lỗi và Hàn Ngữ Phong cùng nhau trở lại phòng.
Nghĩ tới mình ở vương phủ, mỗi bước đi đều như đi trên lớp băng mỏng, nàng không khỏi than nhẹ, nếu không trốn đi có phải mình sẽ là mục tiêu tiếp theo.
‘Bắt đầu từ ngày mai bổn vương phải rời vương phủ, phỏng chừng vài ngày mới có thể trở về.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nói.
‘Ngươi phải đi ra ngoài?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn hắn, sao đột nhiên như vậy.
‘Sao? Ngươi luyến tiếc bổn vương sao? Yên tâm không lâu đâu, rất nhanh sẽ trở về.’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu trung có một tia ấm áp, nàng quan tâm hắn sao?
‘Ai luyến tiếc ngươi, ta chỉ cảm thấy rất đột nhiên thôi.’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt đỏ lên, hắn luôn cố ý bẻ cong sự thật.
‘Không có gì là đột nhiên cả. Đúng rồi ngày mai ngươi tiễn bổn vương xuất môn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên đòi hỏi.
‘Ân.’ Hàn Ngữ Phong mặc dù không tình nguyện, nhưng nghĩ đến hắn phải rời khỏi đây vài ngày nên cũng đáp ứng.
‘Ngươi trước tiên ngủ đi, bổn vương vào thư phòng còn có việc phải làm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đứng lên đi ra cửa.
Cư Tình uyển.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở ngoài cửa, tâm tình phức tạp, bồi hồi thật lâu rồi mới đi vào.
‘Vương gia, sao ngươi lại tới đây?’ Châu nhi thấy hắn, có vẻ vui mừng, thì ra hắn vẫn quan tâm mình.
‘Châu nhi, bổn vương đến xem thân thể ngươi như thế nào?’ Tư Mã Tuấn Lỗi trước sau như một, vẫn là ôn nhu quan tâm.
‘Hoàn hảo, Châu nhi cám ơn Vương gia quan tâm.’ Châu nhi giọng điệu mất tự nhiên, mang vẻ xa cách, quan tâm nàng thì sao, trái tim hắn vẫn đặt ở nơi khác rồi.
‘Châu nhi tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt, bổn vương hôm khác lại đến thăm ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt bất đắc dĩ, hắn thật sự không thể lý giải, chẳng lẽ đơn giản là hắn không cưới nàng, lập tức trong lúc đó nàng hoàn toàn thay đổi bộ dạng hay sao?
‘Vương gia đi thong thả, Châu nhi không tiễn.’ Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Châu nhi lại tự hỏi một lần nữa, nàng đã làm tốt chưa? Là nàng không đủ ôn nhu, là nàng không đủ mỹ mạo, vì sao hắn lại cố ý làm tổn thương mình.
Sáng sớm, thái dương chậm rãi lên cao, Hàn Ngữ Phong đứng ở cửa vương phủ nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi cưỡi con ngựa trắng, chạy như bay rời đi.
Hàn Ngữ Phong xoay người trở lại phòng, nàng đột nhiên nhớ tới lời nói của Tiểu Vân phu nhân lúc rời đi, cùng với lời nói này mọi chuyện vẫn tiếp tục xảy ra. Không, nàng không thể ngồi chờ chết, cho dù phải chết nàng cũng muốn biết vì sao lại chết, nghĩ vậy liền hướng về phía ngoài cửa, giương giọng hô: ‘Xuân Vũ.’
‘Vương phi, ngươi có gì sai bảo?’ Xuân Vũ lên tiếng trả lời, chạy vào trong.
‘Xuân Vũ, ta có thể tín nhiệm ngươi không?’ Hàn Ngữ Phong còn lo lắng, nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Xuân Vũ sửng sốt, không rõ nàng vì sao lại hỏi như vậy, nói: ‘Vương phi thấy Xuân Vũ không thể tín nhiệm được sao?’
‘Không phải, ta không thể lựa chọn được, ta nhất định phải tín nhiệm ngươi. Xuân Vũ, ta muốn nhờ ngươi một việc, có thể chứ?’ Hàn Ngữ Phong giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
‘Vương phi, mời nói, Xuân Vũ nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngươi.’ Xuân Vũ chứng tỏ lòng mình nói.
‘Cám ơn ngươi, Xuân Vũ. Ta chỉ muốn ngươi giúp ta lưu ý đến Châu nhi, hoặc là ngươi có thể tìm một người đánh tin trong phủ, tỷ muội hỗ trợ nhau, có tình huống gì thì nói lại với ta.’ Hàn Ngữ Phong cũng không biết làm như vậy đúng hay không? Chỉ mong trực giác trong lòng nàng không sai.
‘Giám sát Châu nhi cô nương.’ Xuân Vũ mặc dù có chút hoài nghi, nhưng nàng cũng không muốn biết, vội vàng nói: ‘Yên tâm đi Vương phi, Xuân Vũ biết phải làm gì rồi?’
Cư Tình uyển
Châu nhi nhìn thấy ngoài cửa sổ kia có người trốn sau bụi hoa. Hai ngày nay, nàng đã phát hiện có người ở đó, tựa hồ đang giám sát mình, trong lòng cười lạnh. Hàn Ngữ Phong ngẫu nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết, ngươi nếu không ngoan ngoãn, ngược lại phái người đến giám thị ta, xem ra ngươi chán sống rồi. Ta đây sẽ tự tiễn ngươi một đoạn đường.
Đêm đen yên tĩnh
Buổi tối, Hàn Ngữ Phong vừa mới ngủ, liền cảm thấy cửa mở ra một chút, có bóng người tiến vào.
‘Ai?’ Nàng kinh hoảng thét lên.
‘Sao? Sợ ư. Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi. Ngoan ngoãn chịu chết đi.’ Bóng người lập tức vọt đến trước mặt nàng, trong tay cầm một thanh chủy thủ, ở trong đêm đen lòe lòe tỏa sáng.
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Hắc y nhân đi vào, trong mắt sợ hãi, đây là người đã nhiều lần muốn hại chết mình sao? Ngữ khí không thể bình tĩnh hỏi: ‘Ngươi là người muốn giết ta, thực ra ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết ta?’
‘Dù biết cũng phải chết? Không cần phải … biết nhiều như vậy, chịu chết đi.’ Hắc y nhân ánh mắt lạnh lùng, giơ lên đao nhọn trong tay, liền hướng ngực Hàn Ngữ Phong đâm tới.