Nhìn chằm chằm vào nàng, thấy trong đôi mắt đẹp của nàng có giật mình, có bất an làm cho lòng của Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên có chút ghen tỵ, cảm thấy không thoải mái, nàng rốt cuộc là quan tâm Phong Hồn hay là quan tâm hắn.
‘Bổn vương cảm thấy rất kỳ quái.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hơi nhíu mày một chút, đột nhiên nói.
‘Kỳ quái? Kỳ quái như thế nào? Hàn Ngữ Phong nâng mắt, nghi hoặc hỏi.
‘Phong Hồn luôn luôn đạt được mục đích, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì hắn không từ bất cứ thủ đoạn gì, nhưng lần này hắn lại hai lần quang minh chính đại đến ám sát bổn vương, lần trước dùng tuyệt mệnh đoạt hồn châm cũng không có độc, hắn biết rõ phần lớn thị vệ trong vương phủ võ công đều không phải hạng tầm thường, hắn căn bản không có nhiều cơ hội để thành công….’ Mày kiếm của Tư Mã Tuấn Lỗi hơi nhíu lại, điểm ấy hắn thật sự nghĩ không ra, nếu nói Phong Hồn không muốn giết mình thì sao hắn lại ba lần bảy lượt tìm đến vương phủ, hắn tại sao lại làm như vậy?
‘Quang minh chính đại ám sát?’ Ngươi nói là Phong Hồn không muốn giết ngươi sao?’ Trong mắt Hàn Ngữ Phong mang theo một tia vui mừng, như vậy thì bọn họ không cần phải chém giết lẫn nhau.
‘Không muốn giết bổn vương thì hắn tới đây làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi liếc mắt nhìn nàng một cái, thật sự là nữ nhân ngu ngốc mà.
Hàn Ngữ Phong cũng không trả lời hắn, Phong Hồn không muốn giết hắn, hắn cũng không muốn giết Phong Hồn, bằng không sẽ không nhân lúc Phong Hồn bị thương mà ra lệnh cho thị vệ thả hắn, xem ra là nàng đã lo buồn vô cớ rồi, nghĩ vậy nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cước bộ cũng nhẹ nhàng không ít….
Phong Hồn một mình đứng lặng trên đỉnh núi, gió nhẹ thổi vào gương mặt hắn ánh trăng sáng tỏ soi rõ bóng dáng của hắn, đôi tử mâu ngóng nhìn về một hướng xa xôi, khóe miệng không tự giác mà chợt mỉm cười thoải mái.
‘Yêu nghiệt? Đó là do đôi mắt của ngươi sao? Ta lại thấy đó là đôi mắt xinh đẹp, vì sao ngươi không nghĩ là mình thật may mắn, ông trời ưu ái nên mới tặng nó cho ngươi, người thường đâu thể có được nó? Ta thực hâm mộ.’
Những lời này dường như khắc sâu vào trong lòng hắn, lần đầu tiên trong đời hắn quyết tâm phải bảo vệ một người, hắn phải cả đời bảo vệ nàng, âm thầm bảo vệ nàng.
‘Phong ca ca, thì ra ngươi ở nơi này.’ Phía sau chợt truyền đến giọng nói ngọt ngào của Hỏa Vân Kiều
‘Sao ngươi lại tới đây?’ Phong Hồn xoay người, tử mâu không hề mang theo một tia dịu dàng khi nhìn thấy nàng.
‘Phong ca ca, ngươi cười cái gì? Ngươi thật sự mỉm cười nha.’ Hỏa Vân Kiều thấy trên khóe miệng của hắn nụ cười còn chưa biến mất, hắn cười thật sự vui vẻ, thật sự mê người, thì ra hắn còn có thể cười. Theo trí nhớ của nàng, từ lần đầu tiên nàng gặp được hắn cho đến bây giờ hắn đều vĩnh viễn mang một bộ dáng lạnh như băng, vô tình, bộ dáng mà nàng đã nghĩ ra trăm phương nghìn kế để khiến hắn cười nhưng lại không một lần thành công, nàng đã từng nghĩ đến hắn sẽ không bao giờ cười, nhưng mới vừa rồi nàng lại thấy hắn cười, tuy rằng nụ cười rất nhẹ, rất nhanh.
‘Cười?’ Phong Hồn ngẩn người, hắn có cười sao? Cho tới bây giờ hắn cũng không biết cái gì gọi là cười? Cười làm cho hắn có cảm giác sinh mệnh của mình ở trong mắt người khác là hèn mọn, lãnh khốc,cho nên hắn hoàn toàn lạnh lùng.
‘Phong ca ca, ngươi thật sự nở nụ cười.’ Vẻ mặt của Hỏa Vân Kiều thật sự xúc động, trong đôi mắt đẹp đã long lanh nước mắt, Phong ca ca của nàng rốt cuộc đã nở nụ cười, sau đó như chợt nghĩ đến chuyện gì, nàng hỏi: ‘Phong ca ca, ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì?’
Đang nghĩ cái gì? Thân mình Phong Hồn cứng đờ, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này nên hắn mới có thể mỉm cười sao?
‘Mau nói cho ta biết đi, Phong ca ca.’ Hỏa Vân Kiều lo lắng thúc giục, nàng thật sự rất muốn biết, để về sau có thể làm cho hắn mỉm cười.
‘Không có gì.’ Phong Hồn thản nhiên trả lời.
‘Ngươi gạt ta, làm sao lại không có? Chỉ là ngươi không muốn nói cho ta biết thôi.’ Hỏa Vân Kiều vừa bất mãn vừa nũng nịu nói, tại sao hắn vĩnh viễn đều đối xử với mình như vậy, nếu không phải là vô tình, cự tuyệt, thì cũng là thản nhiên không xa không gần, lúc nào cũng duy trì khoảng cách.
‘Đừng làm loạn nữa, mau trở về thôi.’ Phong Hồn dường như không kiên nhẫn, tự mình xoay người rời đi.
‘Phong ca ca, ta nhất định sẽ biết.’ Hỏa Vân Kiều chậm rãi đi ở phía sau, vẻ mặt tức giận.
Phong Hồn vừa mới phi thân về tới chân núi thì đã nhìn thấy vẻ mặt phẩn nộ của Châu nhi đứng chắn ở trước mặt hắn, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện.
‘Ngươi chính là cố ý có phải không?’ Châu nhi nghiến răng, lên tiếng chất vấn.
‘Ngươi không có tư cách chất vấn ta, ta chỉ là hứa hẹn với ngươi, cũng không cam đoan nhất định sẽ giết Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đề cao ta quá rồi.’ Tử mâu của Phong Hồn bắn ra tia nhìn lạnh như băng.
‘Phong Hồn, ngươi đừng quên thân phận của ngươi, ngươi làm nghề gì? Ngươi đã hứa sẽ giúp ta rồi, thì phải không tiếc hết thảy mọi thứ mà hoàn thành, trừ phi ngươi bị giết, nếu không, ngươi cả đời đều phải đi đế hoàn thành lời hứa của mình.’ Trong đôi mắt đẹp của Châu nhi bắn ra tia nhìn hung ác, sắc bén, nàng sẽ không để hắn có thể tiếp tục làm trái lời mình.
‘Ngươi muốn uy hiếp ta sao? Cái chết cho tới bây giờ ta còn không sợ, nhưng mà ta phải cám ơn ngươi đã nhắc nhở, ta đây liền chuẩn bị dùng thời gian cả đời để đi hoàn thành lời hứa hẹn với ngươi.’ Tử mâu của Phong Hồn phát ra tia lạnh lẽo, nhếch môi cười lạnh.
‘Ngươi…..’ Châu nhi bị hắn chọc tức đến mức nghẹn lời, nhưng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn mà không thể có biện pháp gì, nàng biết nếu lấy thực lực của bản thân thì bất luận thế nào cũng không bao giờ giết được Tư Mã Tuấn Lỗi.
Phong Hồn nhìn nàng với ánh mắt hèn mọn và không cười, loại nữ nhân ích kỷ lại ngoan độc nếu không chiếm được tình yêu của người ta thì sẽ không tiếc hết thảy mọi thứ mà đi hủy diệt.
‘Phong Hồn, nếu trong vòng ba ngày mà ngươi không thay ta giết Tư Mã Tuấn Lỗi thì ta đây sẽ đi giết Hàn Ngữ Phong, ngươi thấy thế nào?’ Châu nhi đột nhiên lên tiếng uy hiếp, nàng đã hoàn toàn có thể khẳng định là hắn vì Hàn Ngữ Phong nên mới hạ thủ lưu tình.
‘Ngươi thử xem, đừng nói là ngươi giết nàng, cho dù là ngươi chỉ làm bị thương nàng một cọng tóc, thì không còn nghi ngờ gì nữa, ngươi chính là kẻ thù số một của Quỷ môn ta.’ Phong Hồn đối mặt với nguy hiểm còn không sợ, lại có thể dễ dàng để người ta uy hiếp hay sao, nếu vậy thì hắn đã không thể tồn tại trên đời này.
‘Ha ha ha….’ Châu nhi đột nhiên phát ra một tràng cười điên cuồng, sau đó lên tiếng hừ lạnh nói: ‘ Phong Hồn, ngươi nghĩ rằng ta sợ chết sao? Ta đã sớm coi nhẹ cái chết, cho nên ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ta nói, ta đã nói được thì nhất định làm được.
Nói xong lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.