Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 314: Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Dễ dàng hóa giải

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Lý Huyền Băng sửng sốt, không phải ban thưởng cho nàng sao? Tại sao lại bảo hắn tiếp chỉ, vội vàng quỳ xuống: “Nhi thần tiếp chỉ.”

“Ngay từ bây giờ cho đến tháng sau, trong vòng một tháng ta chỉ cho phép con ban đêm ở tại phòng của Vương phi, không được sủng hạnh nữ tử khác.” Hoàng Thượng mở miệng nói, khóe miệng lộ ra nét tươi cười.

“Hơ…” Lý Huyền Băng và Toàn Vũ cùng nhau sửng sốt, không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại nói như vậy?

“Nhi thần tuân chỉ.” Tuy không hiểu rõ, nhưng đây là thánh chỉ bắt buộc hắn phải tuân theo.

“Quận chúa, đối với ban thưởng của phụ hoàng con có vừa lòng hay không? Các con phải mau chóng sinh cho trẫm một tiểu Hoàng tôn đi.” Hoàng Thượng đột nhiên nhìn nàng nói.

Sắc mặt Toàn Vũ đỏ ửng lên, lúc này mới hiểu được tại sao Hoàng Thượng lại hạ thánh chỉ như vậy, nàng làm sao trả lời đây? Chỉ biết gục đầu xuống, trầm mặc không lên tiếng.

“Hoàng Thượng, bọn họ vừa đi xa về có lẽ đã rất mệt mỏi, không bằng để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi, tiện thể sinh Hoàng tôn cho chúng ta luôn.” Hoàng Hậu ngồi bên cạnh, mỉm cười nói.

“Phải, vẫn là Hoàng Hậu nghĩ chu đáo hơn cả. Vậy tất cả các ngươi lui xuống đi.” Hoàng Thượng phân phó.

“Chờ một chút.” Lời ngăn cản đột nhiên phát ra từ một võ quan, hắn quỳ trên mặt đất hồi bẩm: “Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn bẩm.”

“Nói.” Hoàng Thượng ra lệnh.

“Thần nghe nói, thời gian Vương gia ở Thiên quốc đã bị Quận chúa Toàn Vũ cắt tóc, không biết Vương gia bị nhục nhã như vậy, tại sao vẫn đồng ý cưới nàng?” Võ quan không có thiện ý nói.

“Cái gì? Có chuyện như vậy sao?” Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu biến sắc, các đại thần thì khe khẽ nói nhỏ với nhau, trong phút chốc triều đình như bị nổ tung.

Toàn Vũ bị dọa đến nỗi run như cầy sấy, nàng còn nhớ rất rõ Thu Nhi đã từng nói qua hậu quả nghiêm trọng của việc này, nàng sẽ không bị móc đi hai mắt, cắt hết ngón tay chứ? Nàng không muốn bị như vậy đâu.

Sắc mặt Lý Huyền Băng tuy là bình thản nhưng trong lòng cũng bắt đầu dậy sóng, hắn đã phong tỏa hết tin tức, tại sao có thể lọt ra ngoài? Không được, hắn phải bình tĩnh.

“Hoàng nhi, hắn nói có phải là sự thật hay không?” Sắc mặt Hoàng Thượng đã trở nên thâm trầm khó coi, còn vẻ mặt của Hoàng Hậu lại tràn đầy lo lắng.

Toàn Vũ siết chặt tay, căng thẳng và lo lắng nhìn hắn một cái, hắn sẽ không bán đứng mình chứ?

“Dạ bẩm phụ hoàng, là thật.” Lý Huyền Băng không hề hoảng sợ, vẻ mặt thản nhiên thừa nhận, Toàn Vũ suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, thậm chí nàng có thể tưởng tượng được bàn tay của mình máu chảy đầm đìa, vội vàng sờ soạng thân mình. Không được, nàng chỉ có thể tung phấn, sau đó bỏ chạy trối chết thôi.

“Quả thật là có chuyện như thế này.” Vẻ mặt Hoàng Thượng tức giận, ánh mắt như muốn phun lửa.

“Xin phụ hoàng hãy bớt giận, thật ra bên trong còn có nội tình.” Lý Huyền Băng không chút hoang mang lo lắng, thản nhiên mở miệng nói.

“Nói đi.” Tay Hoàng Thượng thả lỏng một chút, ông cũng không muốn Hoàng nhi của mình bị sỉ nhục như thế.

“Dạ bẩm phụ hoàng, lần trước lúc nhi thần đến Thiên triều liền cùng Toàn Vũ quận chúa nhất kiến chung tình, nhưng cha mẹ của Toàn Vũ đã có lời thề, nếu nàng muốn xa xứ, bọn họ cũng có một cái tập tục là nếu nữ nhân đó phải đi xa, không thể ở bên cạnh chăm sóc cha mẹ thì phải cắt tóc vị hôn phu của mình đặt ở bên người cha mẹ để tỏ lòng hiếu kính. Lúc ấy nhi thần ở Thiên triều nên phải tuân theo tập tục của bọn họ, huống chi tóc cũng giống như thân thể của nhi thần, cắt cho cha mẹ cũng giống như báo đáp ân tình cho cha mẹ.” Lý Huyền Băng giải thích.

Toàn Vũ có chút bội phục nhìn hắn, hắn quả thật là lợi hại, có thể nghĩ ra được lý do như thế, nói dối mà không hề đỏ mặt, hô hấp cũng không dồn dập, quả là chuyện lạ.

“Có chuyện như vậy sao?” Hoàng Thượng vẫn còn bán tín bán nghi.

“Dạ bẩm phụ hoàng, đây là tập tục ở quê hương của mẫu thân nhi thần, lúc ấy nhi thần cũng rất do dự, không biết có nên làm như vậy hay không? Nhưng Vương gia đã nói, tập tục hiếu thảo trên thiên hạ tuy rằng có chút xung đột nhưng người tin rằng phụ hoàng nhất định sẽ thông cảm và hiểu được, nếu thế phụ hoàng nhất định sẽ ủng hộ người làm như vậy.” Toàn Vũ cũng vội vàng quỳ xuống nói, dù sao hắn cũng đang giúp đỡ nàng.

“Ra là vậy.” Hoàng Thượng quét mắt về phía quần thần nói:

“Tập tục của Thiên triều cũng không sai, chỉ là cùng chúng ta có xung đột một chút, các ngươi thấy chuyện này, bây giờ nên xử lý như thế nào?”

Quần thần chụm đầu ghé tai thì thầm với nhau, tất cả đều thông suốt, kỳ thật ai nấy cũng đều hiểu được, Hoàng Thượng không có ý muốn xử phạt Vương gia, bằng không cũng sẽ không hỏi bọn họ phải làm như thế nào, chẳng qua là muốn có câu trả lời từ trong miệng của quần thần mà thôi, tất cả bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống.

Một vị đại thần, dường như là người đứng đầu nói: “Thần nghĩ Vương gia và Quận chúa không có sai, dù sao lúc đó cũng ở Thiên triều nên phải tuân theo lễ nghi tập tục của Thiên triều, không thể làm khác hơn được.”

“Thần cũng nghĩ như vậy.” Các vị đại thần khác cũng nhanh chóng mở miệng phụ họa.

“Thần phản đối, Vương gia, thân là người của nước láng giềng, sao có thể tuân theo phong tục của Thiên triều?” Tên võ quan vừa rồi còn ràng nói thêm.

“Thần cũng phản đối.” Cũng có mấy đại thần đi theo hắn.

Hoàng Thượng âm trầm nhìn xuống những người quỳ ở phía dưới, suy nghĩ không biết nên làm thế nào mới tốt?

Lý Huyền Băng lại đi đến trước mặt tên võ quan, lạnh lùng cười nói:

“Mạnh tướng quân, ngươi hẳn là biết câu nói tướng ngoài mặt trận có thể không nghe lệnh vua, chẳng lẽ ở thời điểm hai quân đối đầu, đột nhiên nghĩ đến hôm nay ở quốc gia chúng ta là ngày hiến tế, không được phép sát sinh, ngươi sẽ ra lệnh cho binh lính buông vũ khí trong tay, chờ bị kẻ địch giết chết sao?”

“Đương nhiên là không!” Mạnh tướng quân nhanh chóng trả lời, lúc này mới phát hiện ra đã trúng mưu kế của hắn.

“Vậy thì Mạnh tướng quân nghĩ chuyện này ta nên làm thế nào cho phải?” Lý Huyền Băng quy hết vấn đề về cho hắn.

“Dạ bẩm, Quận chúa vô tội.” Mạnh tướng quân nghiến răng nghiến lợi nói, giống như bị tảng đá lớn đè nặng lên chân.

“Tốt, chuyện này cho qua, sau này bất luận kẻ nào cũng không được nhắc tới nữa.” Hoàng Thượng dường như rất hài lòng với kết quả hiện tại.

“Chúng thần đã hiểu.” Các đại thần cùng nhau nói.

Đến lúc này Toàn Vũ mới biết hắn thật sự không đơn giản, chuyện khó khăn như vậy, mà hắn lại có thể thản nhiên giải quyết một cách êm đẹp.

“Hoàng nhi, các con cũng lui xuống đi.” Hoàng Thượng phân phó.

“Vâng, nhi thần cáo lui.” Lúc này Lý Huyền Băng mới lôi kéo Toàn Vũ lui ra ngoài đại điện.

“Này…” Toàn Vũ thở ra nhẹ nhõm, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thật là dễ chịu, sau đó nhìn hắn nói: “Ngươi quá lợi hại.”

Lý Huyền Băng chỉ cười nhạt một chút, sau đó nói: “Đi thôi, hồi phủ.” Thật ra là phụ hoàng cố ý buông tha cho bọn họ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky