Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, sững sờ đứng ở nơi đó, quên cả trốn tránh. Thanh chủy thủ lóe ánh sáng, nhoáng lên một cái đã đến trước ngực nàng, biết lúc có chạy cũng không thoát, nàng sợ hãi nhắm mắt lại.
‘Ba’ một tiếng, chủy thủ rơi xuống, trong phòng đột nhiên sáng lên, Hắc y nhân bị ám khí bắn trúng cổ tay, nhìn thấy ngoài cửa đột nhiên có người đi vào.
Nghe được thanh âm này, Hàn Ngữ Phong mở to mắt nhìn, đột nhiên thấy một người xuất hiện trước mắt mình, kinh hỉ (vui mừng) cùng nghi hoặc, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
‘Ngươi nên lộ chân tướng đi, bổn vương thật muốn biết người đã gây sóng gió ở vương phủ suốt thời gian qua là ai?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt lộ tinh quang, nhìn chằm chằm vào Hắc y nhân, đột nhiên thân thủ muốn tháo khăn che mặt của hắn xuống.
Hắc y nhân cuống quít trốn tránh, thân thủ chụp vào yết hầu của hắn. Tư Mã Tuấn Lỗi quay đầu, tay dùng sức ném phi tiêu trúng vào bả vai Hắc y nhân. Hắc y nhân lảo đảo lui về phía sau hai bước, lấy tay giữ chặt chỗ bị phi tiêu đâm trúng.
‘Bổn vương khuyên ngươi nên khoang tay chịu trói, có lẽ bổn vương sẽ lưu mạng sống lại cho ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thanh âm lạnh nhạt, đi bước một tới gần nàng.
Hắc y nhân lộ ra hung quang, lui về phía sau, đột nhiên xuất hiện một làn sương khói, sau đó hắn nhảy ra ngoài cửa sổ mà chạy, chờ sương khói tán đi hết thì người cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Tiếng vang của đạn khói kinh động đến thị vệ trong vương phủ.
‘Có thích khách, bảo hộ Vương phi.’ Thị vệ cùng nhau xông vào Lục Bình uyển, lại thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ở đó.
‘Tham kiến Vương gia, ty chức bảo hộ không chu toàn, thỉnh Vương gia thứ tội.’ Bọn thị vệ cùng nhau thỉnh tội.
‘Đứng lên đi, các ngươi lập tức lục soát khắp vương phủ cho ta. Ta tin hắn còn chưa chạy ra khỏi vương phủ, ngoài ra gọi tất cả mọi người tập trung tại đại sảnh, bổn vương có chuyện muốn nói.’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu quang thâm trầm, ra mệnh lệnh.
‘Dạ, ty chức lập tức làm ngay.’ Thị vệ trong lòng nghi hoặc, hôm nay Vương gia làm sao vậy? Chẳng lẽ Vương gia hoài nghi thích khách người trong vương phủ, cũng không dám chần chừ, vội vàng lui ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, vương phủ đèn đuốc sáng trưng, thị vệ cẩn thận tìm kiếm thích khách trong vương phủ.
Hàn Ngữ Phong đôi mắt đẹp phức tạp, nhìn chằm chằm vào Tư Mã Tuấn Lỗi. Lúc này, hắn lại cứu mình một mạng, còn mình khi nhìn thấy hắn thì lại rất an tâm, đây là tại sao?
Tư Mã Tuấn Lỗi đi đến bên giường, nhìn Hàn Ngữ Phong quan tâm nói: ‘Ngươi thế nào rồi?’
‘Ta không sao.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu, nàng chỉ là có chút nghi hoặc, nhìn hắn hỏi: ‘Sao ngươi lại đột ngột trở về?’
‘Vì cứu ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, mâu trung có mấy phần nhu tình, hắn cũng vì muốn cứu nàng.
‘Cứu ta? Sao ngươi biết ta sẽ gặp nguy hiểm?’ Hàn Ngữ Phong lòng lại thêm một điều nghi vấn.
‘Thực dông dài, không nên hỏi nữa. Mặc quần áo vào rồi cùng bổn vương ra đại sảnh.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng liếc mắt một cái, sắc mặt có chút trầm trọng, ánh mắt phức tạp thâm trầm.
‘Nga.’ Hàn Ngữ Phong tuy rằng không biết hắn định làm cái gì? Nhưng nàng có linh cảm rất mãnh liệt, hôm nay tựa hồ sẽ phát sinh chuyện quan trọng.
Trong đại sảnh Vương phủ
Hạ nhân gồm gia đinh, nha hoàn đều đứng ở nơi đó, trong lòng bất an, không biết Vương gia gọi tất cả bọn họ đến đợi ở đây để làm gì?
Châu nhi sắc mặt như thường lệ, cũng lẳng lặng đứng một bên.
‘Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi và Hàn Ngữ Phong vừa bước vào đại sảnh, mọi người liền cùng nhau vấn an.
‘Tất cả đứng lên.’ Tư Mã Tuấn Lỗi kéo Hàn Ngữ Phong ngồi xuống phía trên cao của đại sảnh.
‘Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương phi.’ Mọi người cùng nhau đứng lên, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
‘Đêm nay có người muốn ám sát Vương phi, may mắn bổn vương đúng lúc có mặt, Gần đây vương phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên bổn vương hoài nghi thích khách ở ngay tại đây. Vừa rồi thích khách bị thương bên vai trái, các ngươi hẳn đã hiểu ý của bổn vương.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng, ánh mắt đảo qua mọi người.
Mọi người run lên, Vương gia đây là muốn kiểm tra, bất quá cũng yên tâm, không làm việc ác thì sẽ không sợ.
Hàn Ngữ Phong cũng hiểu được hắn định làm gì? Tuy nhiên người nàng hoài nghi là Châu nhi, hắn sẽ kiểm tra Châu nhi sao?
Đại sảnh
Một bên Xuân Vũ kiểm tra thân thể các nha hoàn, một bên gia đinh, thị vệ đều để lộ ra bả vai trái, Tư Mã Tuấn Lỗi đi qua kiểm tra nhưng không thấy ai bị thương ở vai.
Bọn nha hoàn đều kiểm tra xong, Xuân Vũ đi đến, hồi bẩm: ‘Vương gia không phát hiện ai bị thương ở vai trái.’
‘Một người cũng không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen híp lại: ‘Đã kiểm tra tất cả mọi người ở vương phủ chưa?’
‘Vương gia chỉ có…’ Xuân Vũ chần chừ, Châu nhi cô nương thân phận đặc biệt, Vương gia không phân phó, nàng cũng không dám đi kiểm tra.
‘Chỉ có cái gì? Nói.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen sắc bén nhìn về phía nàng.
‘Vương gia, chỉ có Châu nhi cô nương còn chưa kiểm tra.’ Xuân Vũ bị dọa, vội vàng hồi bẩm.
Châu nhi. Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt phức tạp nhìn về phía Châu nhi, ánh mắt của mọi người trong vương phủ lúc này cũng đồng loạt nhìn về phía nàng.
‘Vương gia không tin Châu nhi sao?’ Châu nhi nhìn hắn, đôi mắt đẹp trong suốt, nước mắt chảy xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, tựa hồ đã bị ủy khuất rất lớn.
Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu không nói gì.
‘Châu nhi cô nương, thanh giả tự thanh. nếu không phải ngươi thì kiểm tra một chút cũng đâu có sao?’ Hàn Ngữ Phong cũng thật sự muốn nhìn vai nàng là có hay không có vết thương? Rốt cuộc có phải là nàng hay không?
‘Ha hả.’ Châu nhi thất vọng, nở nụ cười thê thảm, nước mắt giống như chuỗi trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống: ‘Vương phi nói rất đúng, thanh giả tự thanh, nhưng Châu nhi thật không ngờ, Vương gia, Vương phi lại hoài nghi Châu nhi.’
‘Châu nhi bổn vương chỉ …’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy nàng bộ dạng tuyệt vọng như thế, cũng không đành lòng, muốn giải thích.
‘Vương gia không cần giải thích, nếu Vương gia hoài nghi Châu nhi. Châu nhi sẽ chứng minh cho các ngươi xem.’ Châu nhi nói xong, thân thủ cởi luôn quần áo của chính mình.