Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 116: Hồng lâu kinh hồn 3

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Lý Báo đột nhiên dừng lại, đôi tay thô ráp cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Người đẹp như vậy thì giọng nói nhất định là rất thánh thót, dịu dàng. Chi bằng ngươi nói cho gia nghe, để cho gia mở rộng tầm mắt.” Hắn nói xong liền một tay kéo miếng vải bịt miệng của nàng ra.

“Buông ta ra, đồ súc sinh.” Có thể phát ra thanh âm, Hàn Ngữ Phong lập tức mở miệng mắng.

“Buông ngươi ra, mỹ nhân người nhìn xem, ngươi thật đẹp, nhìn thấy da thịt trắng trẻo mịn màng của ngươi ta thật muốn cắn một cái.” Trương Hổ vuốt ve cảnh xuân đang lõa lồ bên ngoài của nàng, trong mắt đều là dục hỏa.

“Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.” Hàn Ngữ Phong phun một ngụm nước bọt lên mặt của hắn.

“Ba.” Trương Hổ vung tay tát vào miệng nàng, mắng: “Con mẹ nó, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt vậy thì đừng trách ông không khách khí, Lý Báo còn chờ gì nữa, mau cởi quần áo nó ra.”

“Được, đúng rồi Hổ ca, ngươi trước hay là ta trước.” Lý Báo một bên lấy tay dùng sức xé bỏ quần áo trên người nàng, một bên nở nụ cười đê tiện, thương lượng với Trương Hổ.

“Chúng ta cùng tiến lên, ha ha.”

Hàn Ngữ Phong vô lực giãy dụa dưới ánh mắt thèm khát của bọn họ, nàng muốn chết để bảo vệ sự trong sạch, nhưng vừa mới mở miệng ra, còn chưa kịp cắn xuống thì cằm lập tức đã bị Lý Báo kẹp chặt.

“Như thế nào? Muốn cắn lưỡi tự sát, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi cắn lưỡi tự sát, ta cũng sẽ không buông tha ngươi, giam thi (xxx với xác chết) ngươi đã nghe qua chưa? Ta cũng đã làm không ít lần rồi.” Lời nói của Lý Báo thật thâm trầm đáng sợ.

“Giam thi?” Trong mắt Hàn Ngữ Phong càng hiện lên vẻ sợ hãi, đây là cái dạng người gì vậy? Trong lòng cảm thãy thật ghê tởm. Nàng nhìn thấy con sông bảo vệ thành cách đó không xa đột nhiên nở nụ cười quyến rũ nói: “Nhị vị đại ca, ta bị trói chặt như vậy thì thật không thoải mái, chi bằng các ngươi thả ta ra để ta hầu hạ các ngươi thật tốt.”

“Thật ư? Mỹ nhân đã nghĩ thông suốt rồi sao?” Lý Báo dừng lại đôi tay đang xé bỏ quần áo của nàng để cởi dây thừng trên người nàng, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.

Khi đã được tự do Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng lên lấy tay giữ chặt lại quần áo đã bị bọn họ xé ra trước đó, nàng cười quyến rũ nói: “ Nhị vị đại ca, nơi này thật không tốt chi bằng chúng ta đi đến chỗ kia đi.” Nàng lấy tay chỉ vào bờ song cách nơi này không xa.

“Được, vậy ta nghe lời mỹ nhân.” Trương Hổ than thủ giữ chặt tay nàng.

Hàn Ngữ Phong ghê tởm đến mức buồn nôn nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống để cùng với bọn họ đi đến bờ song cách đó không xa, âm thầm nở nụ cười.

“Mỹ nhân, tới nơi rồi, chúng ta bắt đầu nhanh đi, ta đợi không được nữa rồi.” Lý Báo đứng ở bên cạnh vội vàng ôm lấy Hàn Ngữ Phong.

“Chờ một chút, để ta cởi quần áo.” Hàn Ngữ Phong đưa tay chậm rãi hướng về trước ngực, sau đó đùng một cái xoay người chạy về hướng bờ song muốn nhảy xuống tự vẫn nhưng đột nhiên có người ở phía sau ôm chặt nàng lại sau đó ném nàng lên mặt đất.

“Ba.” Hàn Ngữ Phong lại bị tát them một cái nữa, nàng cố chịu đựng đau đớn lùi lại về phía sau.

“Ngươi muốn đem chúng ta ra làm trò đùa, ngươi còn quá non tay đi, ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc sao? Hiện tại đến lượt ta cùng ngươi chơi đùa nhé.” Trương Hổ nói xong liền nháy mắt với Lý Báo.

Hai người không nói lời nào nữa nhanh chóng cùng nhau động thủ xé bỏ quần áo trên người Hàn Ngữ Phong làm lộ ra bên trong một cái yếm đỏ thẫm.

Hàn Ngữ Phong nhìn thấy hai gương mặt tràn đầy dục vọng trước mắt thì sợ hãi tuyệt vọng kêu to một tiếng: “Không được………”

Tư Mã Tuấn Lỗi mới vừa đi đến thì bên tai liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nàng, tiếng kêu vang vọng giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, hắn chạy nhanh đến bờ song, nhìn thấy tình cảnh trước mắt làm cho máu trong người hắn đều đông cứng lại.

“Ba…Ba…” Hai chân liền đá văng Trương Hổ cùng Ly Báo, nhìn thấy khuôn mặt nàng bị đánh đến sưng to, quần áo thì bị xé rách lửa giận trong mắt hắn bốc lên ngùn ngụt, muốn đem người khác ra cắn nuốt. Hắn cởi áo khoác bao bọc lại than thể nàng sau đó ôm lấy nàng.

“Tránh ra, không được đụng vào ta.” Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, lệ chảy dài, kịch liệt giãy dụa.

“Đừng sơ, Ngữ Phong. Là ta đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôn nhu ở bên tai nàng an ủi.

Dường như nghe được thanh âm rất quen thuộc Hàn Ngữ Phong mở mắt ra thì nhìn thấy trước mặt chợt xuất hiện Tư Mã Tuấn Lỗi, lập tức ôm lấy hắn khóc rống: “Ta sợ lắm.”

‘Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.’ Tmtl đau lòng nhìn nàng, hắn làm sao có thể để cho nàng gặp phải sự lăng nhục như thế này một lần nữa.

Cổ tướng quân nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức vung tay lên ra lệnh cho bọn thị vệ đang đuổi theo đằng sau lập tức lui trở về, hắn không thể để cho người ta nhìn thấy bộ dạng lúc này của Vương phi.

Đi đến hướng bọn Trương Hổ, Lý Báo đang nằm trên mặt đất ôm bụng thống khổ, nhanh tay bắt lấy bọn họ, muốn đem bọn họ lặng lẽ áp tải đi.

‘Chờ một chút, không cần phiền phức như vậy.’ Tư Mã Tuấn Lỗi gọi Cổ tướng quân lại, buông Hàn Ngữ Phong ra, đỡ nàng đứng lên, sau đó thân thủ rất nhanh hướng đến cổ của Trương Hổ, Lý Báo chỉ thấy bọn họ uốn éo và sau đó một tiếng răng rắc vang lên đã thấy Trương Hổ, Lý Báo nằm chết thảm trên mặt đất.

Hàn Ngữ Phong hoảng sợ khi nhìn thấy có hai người chết trước mặt mình, nàng không thể tin được Tư Mã Tuấn Lỗi lại thản nhiên giết chết bọn họ. Cổ tướng quân tuyệt nhiên không hề ngăn cản, tựa hồ như đã quen với cách hành xử của hắn.

‘Vương gia, vậy mạc tướng cáo lui.’ Cổ tướng quân biết mình hiện tại ở đây chỉ là dư thừa nên xin phép lui xuống.

‘Được.’

Tư Mã Tuấn Lỗi lại ôm lấy Hàn Ngữ Phong, nàng lẳng lặng tựa vào trước ngực hắn, nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa đã bị người ta làm nhục, hình ảnh ấy cứ hiện ra trước mắt làm nàng không kiềm chế được mà rơi lệ, nghĩ đến mà sợ hãi nếu như hắn đến chậm một chút thì không biết bây giờ nàng đã thành ra cái bộ dạng gì nữa?

‘Cảnh nhi đâu? Cảnh nhi có sao không?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới Cảnh nhi, vội vàng ngẩng đầu hỏi.

‘Cảnh nhi không sao, ngươi không cần lo lắng, ngươi tốt nhất là lo lắng cho chính mình đi, nó tốt hơn ngươi nhiều.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, đã thành ra cái bộ dạng này mà còn lo lắng cho Cảnh nhi.

Nghe được Cảnh nhi không sao là nàng an tâm, đôt nhiên nàng lại nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, nhịn không được lại rơi lệ.

‘Đừng khóc, ngươi khóc thật sự rất xấu a.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy đau lòng nhưng vẫn an ủi nàng, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng liền có cảm giác khẩn trương.

‘Tại sao lâu như vậy ngươi mới đến cứu ta? Ta thật sợ lắm ngươi biết không?’ Hàn Ngữ Phong vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn hắn, gắt gao dựa vào ngực hắn, nghe được tiếng tim đập của hắn nàng cảm giác thật là an toàn.

Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng làm nũng với hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình cũng trở nên thật tốt, nói: ‘ Lần sau sẽ không như vậy nữa.’

Chọn tập
Bình luận