Hàn Ngữ Phong sửng sốt, quay về biệt quán, nàng có thân phận gì? Đứa nhỏ này dường như xuất hiện không đúng thời điểm. Nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là con của nàng và Tư Mã Tuấn Lỗi, nàng phải sinh nó, bảo vệ nó. Nàng vốn định cùng Cảnh nhi tìm một nơi ít người lui tới để tiếp tục sinh sống, nhưng nếu vận mệnh đã an bài như thế thì nàng chỉ còn cách nghe theo. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Vương gia có thể tìm cho ta một chỗ ở bên ngoài thành không?’
‘Được rồi, ta sẽ cử người đi lo việc này.’ Lý Huyền Băng trầm mặc một chút nói.
‘Vương gia, Ngữ Phong ở lại chỗ này cũng được, ngươi tiếp tục lên đường, không cần phải lo lắng cho ta.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nói, nàng vốn cũng không định ở chung một chỗ với hắn.
‘Ngữ Phong, ngươi yên tâm. Đến lúc cần đi ta sẽ đi, không làm khó dễ ngươi.’ Trên môi Lý Huyền Băng hiện lên nụ cười chua xót, hắn lo lắng cho nàng, muốn chăm sóc nàng, không ngờ lại là tạo gánh nặng cho nàng.
‘Vương gia ta không có ý kia.’ Hàn Ngữ Phong biết hắn hiểu lầm, chỉ là nàng không muốn hắn lãng phí tình cảm và thời gian, vì không những nàng không thể báo đáp gì cho hắn, mà còn nợ hắn rất nhiều.
‘Ta biết. Ngữ Phong không cần nói. Sắc mặt ngươi không tốt, hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta ra ngoài trước.’ Lý Huyền Băng nói xong liền xuống xe ngựa
Hàn Ngữ Phong nhìn chăm chú vào bụng mình, hiện tại nàng còn không dám tin việc mình có thai.
‘Phu nhân, ngươi có thai, vì sao lại không trở về vương phủ? Đứa nhỏ là con của Vương gia, Vương gia nhất định sẽ vui vẻ. Vì sao phải ở lại chỗ này?’ Xuân Vũ thật sự không hiểu, nếu Vương phi trở về, Vương gia nhất định càng sủng ái nàng.
‘Xuân Vũ, ngươi không hiểu đâu.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng không thể giải thích cho Xuân Vũ.
Xuân Vũ nhìn nàng thở dài, nàng không hiểu, thật sự không hiểu, lẽ ra Vương phi của nàng không nên rời đi, càng không hiểu vì sao lại chọn cách từ bỏ vinh hoa phú quý, rõ ràng nàng để ý đến Vương gia, tương lai đầy hứa hẹn, vì sao lại phải rời đi?
Rất nhanh đã tìm được biệt viện ở vùng ngoại ô.
Hàn Ngữ Phong đưa mắt nhìn lại, nhà này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không mới không cũ, cũng khá sạch sẽ, vừa thấy đã biết là biệt viện của người giàu ở ngoài thành rồi. Chỉ là không biết Lý Huyền Băng làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể tìm được một nơi tốt thế này.
‘Ngữ Phong ngươi thấy thế nào?’ Lý Huyền Băng nhìn nàng hỏi.
‘Vương gia cám ơn ngươi, ta thực vừa lòng.’ Hàn Ngữ Phong thật sự thực vừa lòng,hiện tại có thể cho nàng chỗ an thân, nàng đã thấy đủ rồi, huống chi lại là một biệt viện tốt như vậy.
‘Vậy là tốt rồi, ta sẽ phái vài người hầu hạ ngươi.’ Lý Huyền Băng nhẹ nhàng nói.
‘Không cần, Vương gia, vậy ngươi…’ Hàn Ngữ Phong chần chừ nhìn hắn, vậy hắn sẽ ở đâu.
‘Không cần lo lắng, ta sẽ tìm chỗ khác ngay tại nơi này, cách đây không xa. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.’ Lý Huyền Băng nói xong xoay người rời đi.
Hàn Ngữ Phong nhìn theo bóng hắn rời đi, thâm tình này nàng thật sự không thể báo đáp.
Rời xa kinh thành đến một trấn nhỏ, Toàn Vũ một thân nam trang, cách ăn mặc làm người nhìn thấy phải hoảng hốt. Nàng rời khỏi kinh thành đã vài ngày rồi, không biết mọi chuyện thế nào? Nàng cứ bỏ đi như vậy? Vạn nhất cái tên họ Lý cố ý làm khó dễ thì làm sao bây giờ? Không được, mỗi người mỗi việc, mặc kệ thế nào, phải trở về đối mặt với nó, nếu không cả đời tâm nàng sẽ bất an, quyết tâm rồi nàng đột nhiên thấy thoải mái hơn hẳn, ăn nhanh bữa cơm rồi vội vàng trở về.
Toàn Vũ vừa bước vào kinh thành, chợt nghe ở đầu đường có tiếng người lặng lẽ bình luận.
‘Nghe nói Tam Vương phi và ngoại thần Lý Vương gia rời đi là thật?
‘Người thân của ta là người hầu ở vương phủ đã nói, bởi vì tiểu thư của phủ tướng quân đắc tội với Lý Vương gia, sau đó không chịu trách nhiệm mà bỏ trốn, Lý Vương gia đương nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, vì thế uy hiếp Hoàng Thượng, muốn dẫn Tam Vương phi đi. Nhưng lại kỳ quái ở chỗ vị Vương gia tàn bạo vô tình kia cư nhiên cũng đồng ý, làm người ta không thể tưởng tượng được.
‘Cái gì? Ta nghe nói Vương gia căn bản không thích Vương phi kia, cho nên mới để cho nàng đi.’
‘Quên đi chúng ta tranh luận cái gì? Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta? Bất kể nàng ta đi đâu?’
Tam Vương phi? Không phải là Hàn Ngữ Phong sao? Nàng cư nhiên vì mình mà phải đi với tên họ Lý kia, Tư Mã Tuấn Lỗi sao lại để nàng đi? Chẳng lẽ hắn điên rồi? Đứa con của mình cũng không nhận.
Toàn Vũ tức giận, thi triển khinh công, chạy vội đến vương phủ của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi lăn ra đây cho ta.’ Đứng ở bên ngoài Kỳ Lân cư, Toàn Vũ phẫn nộ hô to.
‘Bính.’ Một tiếng, cánh cửa liền mở ra. Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt âm trầm, tiêu sái đi ra, lạnh lùng nhìn nàng, hung hăng nói: ‘Toàn Vũ, ngươi còn dám trở về.’
‘Ngươi không cần phải xen vào chuyện này. Ta hỏi ngươi: Vì sao lại để Hàn Ngữ Phong đi cùng tên họ Lý?’ Toàn Vũ chột dạ nhưng thái độ lập tức lại cường ngạnh.
‘Ngươi còn hỏi ta, nếu không phải ngươi liều lĩnh đào tẩu, không chịu trách nhiệm, thì có thể phát sinh chuyện ngày hôm nay sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen xuất hiện hai luồng lửa giận, tuy rằng không hoàn toàn là lỗi của nàng, nhưng nếu không có nàng gây ra nguyên nhân để Lý Huyền Băng có cơ hội thì Hàn Ngữ Phong cũng sẽ không đi.
‘Ta..’ Toàn Vũ á khẩu không trả lời được, cũng do trước đây nàng đã sai. Sau đó lại nhìn hắn nói: ‘Ta thừa nhận là ta lo lắng không chu toàn, nhưng ngươi cũng không thể để Hàn Ngữ Phong đi cùng Lý Huyền Băng, chẳng lẽ ngươi điên rồi.’
‘Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, ngươi đi đi, đừng để ta gặp lại ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu lạnh như băng, trên mặt không có một tia cảm tình.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi đừng nghĩ rằng ta muốn đến gặp ngươi nha. Ta chỉ tới nhìn xem ngươi có phải là nam nhân hay không? Hàn Ngữ Phong có hài tử của ngươi, mà ngươi còn có thể để nàng đi cùng nam nhân khác.’ Toàn Vũ hổn hển quát, trong lòng ủy khuất đến cực điểm. Nếu không phải nàng thiếu nợ Hàn Ngữ Phong, thì nàng sẽ không đến đây đâu.
=== ====