Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 110: Trâm hồ điệp

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Đàn rất nhanh đã được mang tới, Hàn Ngữ Phong ngồi giữa đại sảnh, bắt đầu gảy đàn, cất cao tiếng hát.

‘Ai yêu làm cho thiên hạ muôn phương tấu nhạc vàng bạc tán lòng người tụ còn xem nước biếc thanh sơn.

Ai mộng vi giang sơn kiểm kê ấm lạnh nhật nguyệt ca thiên địa cổ kết thúc mưa gió ân oán.

Ai tình yêu chưa xong cổ kim truyền lưu Càn Khôn cùng dân chúng nhạc nghênh đón thái bình nhân gian.’

Cả đại sảnh như rơi vào trong mộng, đều hướng nàng ca ngợi.

Ca từ động lòng người, từng câu hát cùng với tiếng đàn êm dịu hòa hợp một cách kỳ diệu, khiến Hoàng Thượng chấn kinh, Tư Mã Tuấn Lỗi chấn kinh, rồi lần lượt đến từng người ở đây. Bọn họ không nghĩ nữ tử nhu nhược như vậy lại có thể xướng ra ca khúc có khí phách rung động tâm can như thế.

‘Hay lắm.’ Hoàng Thượng vỗ tay một tiếng, thế là theo sau là cả tràng vỗ tay nhiệt liệt.

‘Tạ ơn Hoàng Thượng khích lệ, tội nữ không dám nhận.’ Hàn Ngữ Phong vội vàng quỳ xuống nói.

‘Trẫm công tư phân minh, ngươi muốn thưởng cái gì?’ sau ca khúc động lòng người, Hoàng Thượng hào phóng nói.

‘Hoàng Thượng, nàng không phải thành thân với Vương gia sao? Không bằng ban ngọc như ý nàng, cũng hàm ý nàng và Vương gia mọi chuyện như ý, trăm năm hòa hợp.’ Hoàng hậu ở một bên đề nghị nói.

‘Phải. Hoàng hậu nói rất đúng, vậy ban ngọc như ý cho nàng.’ Hoàng Thượng gật đầu, sau đó phân phó một công công: ‘Lấy ngọc như ý đến đây.’

‘Dạ, Hoàng Thượng.’

‘Hoàng Thượng, không thể ban một vật quý giá như vậy cho tội nữ, thần không xứng?’ Hàn Ngữ Phong cuống quít cự tuyệt.

‘Sao lại không xứng? Chẳng lâu nữa ngươi sẽ là hoàng tẩu của trẫm,   ta còn ghen tị với hoàng huynh được làm bạn với giai nhân như ngươi.  Nếu không phải là hoàng huynh nhìn trúng, trẫm cũng muốn tuyển ngươi vào cung.’ Hoàng Thượng nửa thật nửa đùa nói.

Hàn Ngữ Phong lại xấu hổ, quỳ gối nơi đó không biết trả lời thế nào?

‘Hàn cô nương, ngọc như ý đã lấy đến.’ Lúc này, công công lấy tay dâng ngọc như ý đến trước mặt nàng.

‘Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển.’ Hàn Ngữ Phong tiếp nhận ngọc như ý, trở lại bên cạnh Tư Mã Tuấn Lỗi.

Thần phi oán hận nhìn nàng, vốn định xả giận, không ngờ lại càng làm nàng thêm nổi bật.

Yến hội vẫn tiếp tục nhưng mọi người khi đàm luận trong lời nói và ánh mắt đều nói tới Hàn Ngữ Phong. Còn nàng thì lại bình tĩnh ngồi tại chỗ không chớp mắt, cũng chẳng để ý đến người bên cạnh.

Nhìn ánh mắt của mọi người từ bốn hướng đếu tụ tập về phía Hàn Ngữ Phong, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra không nên mang nàng đến, hoặc là cũng không nên cho nàng biểu diễn tài nghệ, lại thành ra nổi bật như vậy.

‘Hoàng Thượng, thần còn có việc, xin cáo lui trước.’ Hắn rốt cục nhịn không được, đứng lên nói.

‘Được, hoàng huynh, vậy ngươi hãy đi về trước đi.’ Hoàng Thượng nhìn hắn cười, ghen tỵ trong mắt hắn ai cũng đều nhận ra.

‘Tạ ơn Hoàng Thượng, thần cáo lui trước.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền kéo Hàn Ngữ Phong lui đi ra ngoài.

Ngồi trên xe ngựa, Hàn Ngữ Phong nhìn ngọc như ý trong suốt trong tay, có thể thấy giá trị xa xỉ của nó, không khỏi than nhẹ, rốt cuộc đúng là bậc đế vương.

‘Hàn Ngữ Phong, bổn vương không ngờ ngươi cũng biết nịnh nọt như vậy.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt châm chọc, nhớ tới câu nói đùa kia của Hoàng Thượng, hắn lại tức khí.

‘Nịnh nọt?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt một chút, không khỏi cười khẽ thành tiếng.

‘Ngươi cười cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng hiện tại càng ngày càng không sợ hắn.

‘Ngươi nói ta nịnh nọt Hoàng Thượng là vỗ mông ngựa, vậy còn ngươi là cái gì? Ngựa cũng không so sánh nổi.’ Hàn Ngữ Phong không nhịn được cười, đem tên của loài súc sinh này nói ra khỏi miệng.

‘Hàn Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi rống lên, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nàng có phải cố ý hiểu sai ý hắn.

Hàn Ngữ Phong cũng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt như trước mang theo ý cười, câu kia chính là ta cố ý nói đó.

Tư Mã Tuấn Lỗi lại đột nhiên kéo nàng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn vào đôi môi cánh hoa của nàng.

‘Ngô..’ Hàn Ngữ Phong kịch liệt giãy dụa,  hắn làm sao có thể nói thân(gần gũi) nàng liền hành động ngay.

Tư Mã Tuấn Lỗi lại gắt gao ôm nàng, không để cho nàng có cơ hội giãy dụa.

Hàn Ngữ Phong mở to hai mắt, trừng mắt nhìn hắn, hắn một chút cũng không để ý, như trước hôn đôi môi hấp dẫn và ngọt ngào của nàng.

‘Vương gia, tới vương phủ rồi.’ Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài người đánh xe nói.

Tư Mã Tuấn Lỗi lúc này mới không tình nguyện buông Hàn Ngữ Phong ra.

‘Vô sỉ.’ Hàn Ngữ Phong thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ mắng hắn.

‘Sự vô sỉ của ta vẫn còn nhiều lắm, vừa rồi ngươi không cảm nhận được sao? Hay là muốn thử lại lần nữa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giả bộ nói.

‘Không cần, ta phải xuống xe.’ Hàn Ngữ Phong cuống quít bỏ chạy  ra ngoài, cũng bất chấp hình tượng, lập tức nhảy xuống.

‘Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau thoải mái cười to.

Hàn Ngữ Phong đi vào vương phủ, lại không nghĩ khi đến hoa viên thì thấy Châu nhi ngồi ở chòi nghỉ mát nơi đó.

‘Châu nhi cô nương, ngươi còn chưa ngủ sao?’ Nàng mở lời trước nói.

Châu nhi nghe thanh âm liền quay đầu lại, thấy nàng ôn nhu cười nói: ‘Hàn cô nương, quần áo của ngươi thật đẹp.’ Nhưng  đột nhiên thấy  cây trăm hồ điệp trên đầu nàng, sắc mặt khẽ biến.

‘Châu nhi ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?’ Hàn Ngữ Phong thấy nàng sắc mặt đột nhiên không tốt, quan tâm hỏi.

‘Không có việc gì, ta đi về trước nghỉ ngơi. Hàn cô nương, gặp lại ngươi sau.’ Châu nhi đứng lên hướng Cư Tình uyển đi tới.

Hàn Ngữ Phong thấy nàng đột nhiên rời đi, cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi đến Lục Bình uyển.

Trở lại Cư Tình uyển, sắc mặt Châu nhi một trở nên âm ngoan, đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào tường: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi dám cư nhiên đem trâm hồ điệp cho Hàn Ngữ Phong.’

Chọn tập
Bình luận