Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 122: Mê hương thảo 2

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

Lý Huyền Băng nhẹ gật đầu lại tiếp tục giải thích: ‘Mê hương thảo’ tên như ý nghĩa, chính là nắm giữ linh hồn con người, nó có thể phóng xuất ra một loại chất độc mê hoặc lòng người, bất quá nó cũng có nhược điểm là phải phối hợp  với rượu mới có thể phát huy tác dụng. Ngày hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, rượu giao bôi nhất định phải uống, cho nên có người trước tiên đem độc hạ ở khăn voan hồng, khi uống rượu nó mới có tác dụng.’

Tư Mã Tuấn Lỗi và Tư Mã Tuấn Dật vô cùng khiếp sợ nhìn hắn, nguyên lai Hàn Ngữ Phong bị người ta hạ độc.

‘Nhưng sao nàng lại trúng độc? Ta còn không hiểu được vì sao nàng lại ám sát Tuấn Lỗi?’ Tư Mã Tuấn Dật nghe có chút hồ đồ.

‘Rất đơn giản, chất độc của ‘mê hương thảo’ chỉ dùng để ngửi, không phải để ăn, đem độc hạ ở khăn hồng voan của Ngữ Phong, đương nhiên hương khí độc sẽ bị nàng hít vào, chờ đến khi khăn voan được lấy ra thì nàng cũng đã hấp thu khá nhiều độc khí rồi. Sau đó thì chắc chắn hai người lại uống rượu giao bôi, vậy thì khả năng trúng độc là hoàn toàn có thể xảy ra? Ngữ Phong khi đó bị người ta không chế mà hoàn toàn không biết gì, loại độc này kỳ diệu ở chỗ đó.’ Lý Huyền Băng giải thích rất rõ ràng  .

‘Lý Vương gia ngươi sao lại biết?’ Tư Mã Tuấn Dật có chút hoài nghi nên đành hỏi thẳng.

‘Ha hả, Vương gia ngươi chẳng lẽ hoài nghi ta là người hạ độc.’ Lý Huyền Băng cười nhạt, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn: ‘Bởi vì có người cũng từng dùng phương pháp này để ám sát ta.’

‘Cái gì?’ Tư Mã Tuấn Dật kinh ngạc.

‘Vậy có thể giải độc không?’ Khiếp sợ qua đi, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lên tiếng hỏi, đây mới điều hắn quan tâm nhất.

‘Không cần, loại này độc không cần giải dược, dược phát tác một thời gian cũng tự nhiên được giải, người hạ độc cũng thật âm ngoan. Nếu không có ai biết thì Ngữ Phong cũng chỉ có thể bị oan uổng cả đời.’ Lý Huyền Băng lắc đầu nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi.

Tư Mã Tuấn Lỗi tâm thoáng chùng xuống, cũng may là nàng không có việc gì,  đột nhiên ánh mắt lại âm trầm: ‘Ai dám ở vương phủ của hắn không chỉ một … mà …  mà hạ độc đến ba lần?

‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi phải ngẫm lại chuyện lần này, rõ ràng là có người muốn mượn dao giết người, muốn ngươi giết chết Ngữ Phong. Không biết ai lại  hận nàng như vậy, nếu ngươi không thể bảo hộ được nàng, thì hãy để ta mang nàng đi.’ Lý Huyền Băng giọng điệu nghiêm túc, thật sự nói.

‘Lý Huyền Băng ngươi lại muốn tại đây uy hiếp ta sao, ngươi dựa vào cái gì  để uy hiếp ta? Ngữ Phong, nàng là Vương phi của ta, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Chỉ cần ta không cho phép, nàng đều không được đi, ngươi cho là ngươi có thể mang nàng đi khỏi Thiên triều sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hừ lạnh, hắn nghĩ mình là ai vậy?

‘Hy vọng như thế, cáo từ.’ Lý Huyền Băng biết khi mà hắn biết được chân tướng, nhất định sẽ không hiểu lầm Hàn Ngữ Phong nữa.

‘Không tiễn.’ Hắn hừ lạnh nói.

‘Tuấn Lỗi, ta cũng có việc, cáo từ.’ Tư Mã Tuấn Dật biết mình ở đây cũng là dư thừa.

Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt trầm trọng, trở lại Lục Bình uyển.

Hàn Ngữ Phong nghe tiếng mở cửa rất nhỏ, cố ý nhắm mắt lại, không nghĩ lại là hắn.

Hắn nhẹ nhàng tiêu sái tiến đến bên giường, nhìn mặt nàng tái nhợt, miệng vết thương trước ngực đã muốn bị quần áo che mất, hắn đau lòng, lấy tay vuốt ve gương mặt của nàng. Đều do hắn phẫn nộ che mất lý trí, khiến nàng vô tội lại bị phạt oan uổng.

Cảm giác được hắn, Hàn Ngữ Phong đột nhiên mở to mắt nhìn lại hắn, tràn đầy thương tiếc cùng đau đớn, trong lòng run lên, hắn thương hại mình sao?

‘Ngươi có biết khăn hồng voan là do ai đưa tới?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên hỏi đến tung tích của chiếc khăn hồng voan, hắn nhớ rõ nàng hình như cũng tự chuẩn bị cho mình một chiếc.

Hàn Ngữ Phong sửng sốt, sao hắn lại đột nhiên hỏi về cái này, nghi hoặc nói: ‘Có vấn đề gì sao?’

‘Ngươi có biết ngươi vì sao lại ám sát bổn vương không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, nhớ là nàng đã từng cố giải thích.

‘Ta thật sự không biết?’ Hàn Ngữ Phong giương mắt nhìn hắn, sao hắn lại hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn biết.

‘Ngươi bị người hạ độc, cho nên bị người ta khống chế, mới có thể ám sát bổn vương.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu lạnh nhạt.

‘Cái gì? Hạ độc?’ Hàn Ngữ Phong chấn động, nàng bị người ta hạ độc lúc nào, sao một chút cảm giác đều không có.

‘Không cần khiếp sợ, độc bị người ta hạ trên khăn hồng voan, ngươi có nhận ra mùi không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi liếc mắt nhìn nàng một cái.

‘Mùi? Ngửi được, nhưng hiện tại hình như không còn.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới mùi hương nồng đậm kia.

‘Đây là độc dược này có tên là ‘Mê hương thảo’ một khi được kết hợp với rượu thì ngươi sẽ bị người  ta khống chế, thế nên ngươi cũng không biết hành vi của mình, vì thế bổn vương muốn biết nguồn gốc của nó?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu nhìn chằm chằm nàng, muốn rõ đáp án.

‘Chiếc hồng voan này có độc.’ Hàn Ngữ Phong tay khẽ run rẩy, đây là Châu nhi cố ý đưa cho nàng, lòng cả kinh, chẳng lẽ là Châu nhi? Không, đồ vật này là Châu nhi đưa đến, sao Châu nhi có thể tự mình hạ độc? Người kia rốt cuộc là ai? Là ai luôn muốn đẩy nàng vào chỗ chết? Thế nhưng hiện tại, Châu nhi vẫn là khả nghi nhất.

Nhìn thấy trong mắt nàng chỉ toàn sợ hãi và sợ hãi, Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ‘Không cần sợ, bổn vương sẽ bảo vệ ngươi.’

‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên cười lạnh, đẩy hắn ra, chất vấn nói: ‘Ngươi bảo hộ ta? Ngươi không tra tấn ta, ta đã cảm tạ ngươi lắm rồi. Nếu ngươi tín nhiệm ta một chút, trên người ta đã không có những nhát roi vô tội này rồi.’

Đối mặt với sự chỉ trích của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi á khẩu không trả lời được, có điều ba chữ ta xin lỗi hắn sẽ không bao giờ nói.

‘Ngươi còn chưa nói cho bổn vương biết khăn hồng voan kia là ai đưa cho ngưoi?’ Hắn liền đổi đề tài, hiện tại điều hắn quan tâm nhất chính là tìm ra kẻ đã hãm hại nàng.

‘Châu nhi tặng cho ta.’ Hàn Ngữ Phong trả lời chi tiết.

‘Châu nhi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, là Châu nhi sao? Con ngươi đen tản ra tia hoang mang làm người ta không thể biết hắn đang nghĩ gì.

‘Ngươi không tin sao?’ Hàn Ngữ Phong cười lạnh, nếu hắn có thể tín nhiệm mình như với Châu nhi, thì hôm nay nàng cũng sẽ không vô cớ bị đánh.

‘Bổn vương sẽ điều tra rõ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng. Mặc kệ thế nào, hắn vẫn không thể tin được là Châu nhi.

‘Đó là chuyện của ngươi, giờ ta phải nghỉ ngơi.’ Hàn Ngữ Phong nói xong, lại nhắm mắt lại, không để ý tới hắn. Nàng chỉ biết hắn không muốn tin, thậm chí hoài nghi người đó là Châu nhi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky