Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 245: Ngoại truyện Phong Hồn – Cùng nhau giằng co

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

‘Chuyện gì?’ Hỏa Vân Kiều dừng bước hỏi.

‘Hỏa cô nương xin đưa thuốc giải cho ta, môn chủ ra lệnh cho ta thu xếp ổn thỏa cho nàng, nếu như nàng chết thì ta biết trả lời với môn chủ thế nào? Vả lại ngươi cũng đã biết nàng không phải là nữ nhân của môn chủ.‘ Trầm Mộ Thần vươn tay nói.

‘Đã biết rồi thì sao? Ai bảo nàng làm lòng ta thấy khó chịu nên nàng phải chết, còn chuyện ngươi phải làm thế nào để trả lời đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta. Thuốc giải ta sẽ không đưa.’ Hỏa Vân Kiều biểu hiện không muốn tiếp tục nói nữa, lời còn chưa dứt đã muốn rời đi.

‘Hỏa cô nương không cần làm ta khó xử, đưa thuốc giải cho ta, ta sẽ đem nàng đi rất xa nơi này, ngươi có thể yên tâm.’ Trầm Mộ Thần lập tức chắn trước mặt nàng.

‘Trầm Mộ Thần, ngươi hẳn là hiểu rõ, ngươi không ngăn được ta. Tránh ra, đừng ép ta động thủ.’ Hỏa Vân Kiều không chút nhượng bộ.

‘Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ mà môn chủ phân phó ngươi cũng biết ta sẽ bị trừng phạt như thế nào? Vì thế xin ngươi đừng làm ta khó xử.’ Trầm Mộ Thần cũng không chút nhượng bộ.

‘Ngươi không cần đùa giỡn ta, Phong ca ca sẽ không vì nàng mà trừng phạt ngươi, bởi vì nàng không xứng.’ Hỏa Vân Kiều nhìn hắn, nghĩ muốn lừa gạt nàng sao? Không có cửa đâu.

‘Hỏa cô nương, môn chủ cũng đâu thích nàng, ngươi cần gì phải làm khó nàng.’ Trầm Mộ Thần thở dài nói.

‘Ta biết Phong ca ca không thích nàng, ta cũng đã sớm cảnh cáo nàng, đây là do nàng tự tìm cái chết, không thể trách ta được. Ngươi mau tránh ra.‘ Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngọc Oánh đang hôn mê.

‘Hỏa cô nương, ta đã khuyên ngươi hết lời rồi, ngươi tốt nhất là nên đưa thuốc giải cho ta.’ Trầm Mộ Thần vẫn không buông tha, bắt nàng phải đưa ra thuốc giải.

‘Ngươi…’ Nhìn thấy hắn cố chấp như vậy, Hỏa Vân Kiều phẫn nộ kêu lên một tiếng, sau đó lấy ra một ít bột phấn, Trầm Mộ Thần dường như đã sớm có đề phòng lập tức phi thân tránh ra xa. Nàng cũng thật sự không muốn làm tổn thương hắn cho nên khi vừa thấy hắn tránh ra liền lập tức rời khỏi nơi này.

Trầm Mộ Thần đi đến trước mặt Ngọc Oánh đang hôn mê, toàn thân đã có điểm thối rữa, không biết nên làm thế nào mới tốt? Suy nghĩ một chút mới dùng chăn bọc nàng lại, ôm nàng rời đi.

Trong Quỷ môn.

‘Ngươi khiêng cái gì vậy?’ Phong Hồn ngẩng đầu nhìn hắn, trên vai hắn là cái chăn mà hắn dùng để bao bọc Ngọc Oánh.

‘Ngươi tự mình xem đi.’ Trầm Mộ Thần đem Ngọc Oánh đặt ở trên ghế, sau đó mở chăn ra.

Nhìn thấy sắc mặt Ngọc Oánh đã hoàn toàn thay đổi, Phong Hồn cũng cảm thãy giật mình, nàng rõ ràng là bị người ta hạ độc, hướng về phía hắn hỏi: ‘Sao lại như vậy? Là ai làm?’

‘Chuyện này…’ Trầm Mộ Thần do dự không biết có nên nói hay không.

‘Vân Kiều?’ Nhìn thấy bộ dáng ấp a ấp úng của hắn, Phong Hồn lập tức đã đoán ra ngay, sằc mặt lạnh lùng nói:’Người đâu, đi mời tiểu thư lại đây.’

‘Dạ, môn chủ.’ Hạ nhân ngoài cửa lên tiếng trả lời rồi rời đi.

‘Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?’ Phong Hồn quay đầu nhìn hắn hỏi.

‘Ta cũng không biết, khi ta đến Hoa mãn lâu thì nàng đã trúng độc rồi. Ta nghĩ có thể là Hỏa cô nương nghe được nàng là nữ nhân của ngươi cho nên nhất thời tức giận mới làm như vậy. Ta cũng không có cách nào khác đành mang theo nàng trở về.’ Trầm Mộ Thần giải thích đơn giản.

‘Nàng thật sự là gây sự làm bậy.’ Phong Hồn có chút tức giận.

‘Phong ca ca, chàng đang nói ai vậy?’ Đúng lúc Hỏa Vân Kiều đi đến, liếc mắt một cái liền thấy Ngọc Oánh đang nằm ở đó. Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trầm Mộ Thần một cái, hắn cư nhiên mang nàng ta trở về, còn làm ra vẻ vô tội.

‘Cho nàng thuốc giải.’ Phong Hồn lấy tay chỉ vào Ngọc Oánh, giờ phút này đang trở nên vô cùng thê thảm.

‘Ta không cho.’ Hỏa Vân Kiều cắn răng nói.

‘Hỏa Vân Kiều, ta lặp lại một lần nữa, cho nàng thuốc giải.’ Phong Hồn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Khóe mắt của nàng lập tức dâng lên nước mắt, nhưng vẻ mặt vẫn không chịu thỏa hiệp, nhìn hắn nói: ‘Tại sao ngươi phải quan tâm nàng? Chẳng lẽ ngươi thật sự thích nàng sao?’

‘Nếu lúc trước cứu nàng thì hiện tại ngươi không thể giết nàng, mau cho nàng thuốc giải đi.’ Phong Hồn lạnh lùng phân phó.

‘Ta không cho, dù chàng có giết ta, ta cũng không cho.’ Hỏa Vân Kiều quật cường nói, hắn càng muốn cứu Ngọc Oánh thì nàng càng muốn Ngọc Oánh chết.

Sằc mặt Phong Hồn trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, toàn thân cũng tản ra hàn khí, xem ra nàng nhất định không chịu nói lý lẽ.

Nguy hiểm như đang chuyển động trong hơi thở hai người, bọn họ không ai chịu nhượng bộ ai.

Trầm Mộ Thần đứng ở một bên biết nếu cứ tiếp tục thế này thì khẳng định sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn, sau đó đi đến bên cạnh Phong Hồn ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói mấy câu.

Sắc mặt Phong Hồn giãn ra một chút, đôi mắt nghi ngờ nhìn hắn dường như muốn hỏi, như vậy có được không? Cách này dùng được sao?

Trầm Mộ Thần gật gật đầu, hắn nghĩ biện pháp này nhất định dùng được.

Hỏa Vân Kiều nhíu chặt đôi mi thanh tú nhìn thấy ánh mắt trao đổi của bọn họ, không biết bọn họ đang bàn tính chuyện gì?

Phong Hồn nhìn nàng, đột nhiên ánh mắt tán đi rất nhiều hàn khí, lúc này trong đầu chỉ toàn nghĩ đến lời mà Trầm Mộ Thần đã thì thầm trong tai hắn.

‘Môn chủ, ngươi hẳn là biết rõ tính tình của nàng, ngươi càng cường ngạnh thì nàng sẽ càng không phục, tuy rằng võ công của ngươi cao nhưng đối với nàng cũng vô ích. Mọi chuyện thật ra rất đơn giản, chỉ cần ngươi nói lời dễ nghe với nàng, làm cho nàng vui vẻ thì nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn giao thuốc giải cho ngươi. Nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt.’

Nhưng hắn thật sự không biết cái gì gọi là dễ nghe? Phải làm sao mới có thể khiến nàng vui vẻ?

Thấy hắn vẫn không hề động tĩnh làm Trầm Mộ Thần chờ không nổi nữa. Môn chủ của hắn cái gì cũng giỏi, nhưng lại không biết làm sao để đối phó với nữ nhân. Bất đắc dĩ lại phải đến gần bên tai hắn, nhẹ nhàng nói một câu.

Sắc mặt Phong Hồn có chút mất tự nhiên, hắn thật sự phải nói như vậy sao?

‘Các ngươi đang nói cái gì?‘ Hỏa Vân Kiều đứng ở một bên nhìn thấy sắc mặt thay đổi thất thường của hắn thì trừng mắt hỏi.

Phong Hồn âm thầm hít thở thật sâu, sau đó nhìn nàng dịu giọng nói: ‘Vân Kiều, hãy cho nàng thuốc giải, ở trong lòng ta, ngươi so với nàng tốt hơn gấp ngàn lần.’ Cảm thấy không được tự nhiên, vừa nói xong hắn vội vàng di chuyển ánh mắt sang nơi khác, sắc mặt có chút xấu hổ.

=== ====

Chọn tập
Bình luận
× sticky