Nam nhân đó tay đã muốn sờ đến trước ngực của nàng, Hàn Ngữ Phong tuyệt vọng, nhắm mắt lại, đúng lúc này ở cửa đột nhiên một tên nô tài chạy đến.
Hoang mang, rối loạn khẩn trương nói với Hoa ma ma: ‘Ma ma không tốt rồi.’
‘Đã xảy ra sự tình gì? Đừng kích động như vậy, từ từ nói.’ Hoa ma ma nhìn hắn, trách cứ nói.
Tên nô tài nhẹ giọng nói bên cạnh tai Hoa ma ma: ‘Ma ma, dưới lầu có một đám quan binh nói là Vương phi bị mất tích, đang tìm trong toàn thành, có phải là….’ Nói xong liền nhìn sang Hàn Ngữ Phong đang bị cột ở đó.
‘Cái gì?’ Hoa ma ma biến sắc, cuống quít phân phó: ‘Các ngươi không được động vào nàng, ở đây canh chừng, chờ ta quay trở lại.’
‘Dạ, Hoa ma ma.’ Bốn người lui ra ngoài cửa.
Bị trói, Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng thở dài, mặc kệ mọi chuyện thế nào, ít nhất hiện tại đã tránh được một kiếp.
Trong đại sảnh Hồng lâu.
Cổ tướng quân mang theo mấy quan binh ngồi chờ.
‘Ai da, ngọn gió nào đã đưa Cổ tướng quân tới vậy? Để ta gọi mấy cô nương xinh đẹp đến hầu hạ cho ngươi.’ Hoa ma ma vẻ mặt cười quyến rũ đi tới.
Cổ tướng quân vung tay lên. đứng dậy, nghiêm túc nhìn bà ta nói: ‘Bản tướng quân đến để làm chính sự, Vương phi bị mất tích. Nếu Hoa ma ma biết thì báo cho ta? Tốt nhất nên nói chi tiết, Vương gia lãnh khốc ngươi cũng biết, đừng để đợi đến lúc tính mạng chẳng còn mà không hay.’
Hoa ma ma sắc mặt cứng đờ, vội vàng cười đáp: ‘Tướng quân cũng biết nói đùa, Vương phi sao có thể ở chỗ Hồng lâu này, Vương phi bộ dáng ra sao ta còn không biết.’
‘Nhìn cho kỹ, đây là bức họa của Vương phi.’ Không có khả năng ở của Hồng lâu của bà, Cổ tướng quân cười lạnh, ai chẳng biết không thể, nhưng đi điều tra ở các nhà dân mà không có tin tức gì, quan binh đành phải đi từng nơi truy xét, sau đó tiện tay mở ra một bức họa.
Nhìn rõ người trong bức họa, Hoa ma ma sắc mặt biến đổi làm cho người ta sợ hãi, thân thể lay động một chút, trời ạ nàng thật sự là Vương phi. Trong lòng thầm mắng cái tên Lưu Ba chết tiệt đã hại mình, hiện tại làm sao bây giờ? Nói đến Vương gia tuyệt tình, kết cục khẳng định là một chữ tử, hiện tại chỉ có cách không nhận đến cùng.
‘Vương phi quả nhiên là xinh đẹp như hoa, bất quá ta cam đoan, người này không có ở Hồng lâu của ta.’
‘Phải không? Vậy là tốt rồi, bất quá nếu có manh mối gì nhất định phải báo cho bản tướng quân? Vậy ta đi trước.’ Cổ tướng quân đứng dậy.
‘Đi thong thả, Cổ tướng quân không tiễn, lần sau lại đến.’ Hoa ma ma ở sau hô.
Nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất ở cửa, khuôn mặt biến sắc vội vàng chạy về hậu viện.
Cổ tướng quân vừa ra khỏi cửa, sắc mặt chuyển sang khó coi, vừa rồi Hoa ma ma kia sắc mặt thay đổi dù nhỏ, nhưng đều không có th