Hàn Ngữ Phong nhếch mắt nhìn hắn, lòng càng ngày càng trầm, thì ra sự việc lại nghiêm trọng như thế.
‘Vậy phải làm sao bây giờ?’ Nàng cũng lúng túng về vấn đề tôn nghiêm của quốc gia, chuyện này chỉ sợ sẽ không dễ giải quyết như vậy.
‘Không cần lo lắng, nếu đến lúc đó vẫn không giải quyết được thì có hai biện pháp, thứ nhất chính là giao Toàn Vũ ra, thứ hai là thỉnh Hoàng Thượng thay mặt triều đình để can thiệp, nhưng nếu không vạn bất đắc dĩ thì nhất định sẽ không đi bước này.’ Ngữ khí của Tư Mã Tuấn Lỗi thật nhạt, tâm cũng rất lo lắng.
‘Toàn Vũ có biết sự việc nghiêm trọng như vậy không?’ Hàn Ngữ Phong hỏi.
‘Không biết, ta không nói cho nàng biết, chờ ngày mai ta đến nói chuyện với Lý Huyền Băng xem có thể cho nàng một con đường sống hay không?’
‘Ừ, tất cả đều do ta.’. Hàn Ngữ Phong đột nhiên hối hận, tự trách mình, nếu không phải do nàng thì có lẽ bọn họ sẽ không gặp nhau, cũng sẽ không phát sinh ra sự việc này.
‘Ngươi đang trách ta sao? Nếu đã đến Hà Tình uyển thì tại sao lại không tiến vào?’ Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thẳng vào nàng, đột nhiên chuyển đề tài, tiếng nói trầm thấp khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc, tuy rằng bước chân của nàng rất nhẹ nhưng hắn vẫn biết nàng tới, lúc hắn muốn đi ra để giải thích thì phát hiện nàng không có trong vương phủ.
‘Ta không muốn quấy rầy các ngươi cho nên không tiến vào.’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, thì ra hắn biết, sau đó nở lên một nụ cười chua sót nói: ‘Chúc mừng ngươi, Thúy Hà nói đứa nhỏ có thể là con trai.’
‘Ừ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không giấu diếm vì hắn biết nàng nhất định nghe được, khuôn mặt cương nghị hoàn toàn không có một chút vui sướng, đứa nhỏ này cho dù có là con trai nhưng lại không phải là đứa nhỏ mà hắn mong muốn.
‘Ngươi không vui sao?’ Hàn Ngữ Phong nhấc đôi mi thanh tú, nhẹ giọng hỏi.
‘Không phải.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên lắc đầu không nói thêm gì nữa. Hắn hẳn là nên vui mừng chứ, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy càng thêm trầm trọng. Hắn cảm giác được nỗi áp lực vô hình kia lại tăng thêm vài phần.
Hàn Ngữ Phong chậm rãi từ bên giường đứng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn anh tuấn tiêu sái, thân thể cường tráng, khuôn mặt thanh nhuận, cái mũi cao, thẳng tắp, đôi môi lạnh băng cùng với cặp mắt đen như mực, một đôi mắt thâm u không nhìn thấy đáy. Dường như hắn đem tất cả vui mừng cùng tức giận, bi phẫn cùng ưu thương, mệt mỏi cùng sầu muộn ẩn sâu bên trong đôi mắt tối đen, sâu như vực thẳm kia, bất luận kẻ nào cũng đều nhìn không ra được.
Nàng đã gây ra cho hắn áp lực rất lớn phải không? Nhưng mà áp lực trong lòng nàng cũng rất sâu rất nặng, đến nỗi làm cho nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nàng sắp không chịu đựng nổi sự đau lòng kéo dài này rồi.
‘Ta muốn bàn chuyện này cùng ngươi?’ Ánh mắt Hàn Ngữ Phong kiên định nhìn hắn nói.
‘Chuyện gì?’ Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng, mày rậm nhếch lên. Biểu hiện bình tĩnh lạ thường của nàng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, nàng giống như đang hạ quyết tâm để quyết định một việc gì đó.
‘Ta muốn chuyển đến ở tại biệt viện của vương phủ.’ Ngữ điệu của Hàn Ngữ Phong rất chậm, từng lời nói ra thực rõ ràng, nàng nghĩ nếu không nhìn thấy thì sẽ không đau lòng.
‘Ngươi muốn rời khỏi nơi này, ngươi không muốn đếm xỉa đến tình cảm của ta, suy đến cùng, ngươi đem nó đặt ở chỗ nào?’ Tư Mã Tuấn Lỗi trầm giọng hỏi lại.
‘Tình cảm có thể không chế, chính là chôn chặt ở trong lòng.’
‘Ngươi sai rồi, tình cảm không thể khống chế, hoàn toàn không thể khống chế nó ra khỏi tâm của mình.’ Trên môi Tư Mã Tuấn Lỗi hiện lên một nụ cười yếu ớt, có vẻ như châm biếm nhưng thực chất là thê lương.
Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, nhìn thấy nụ cười của hắn như có một sự châm chọc cùng chua xót đang tiến nhập vào lòng của nàng, tuy rằng không đau thật kịch liệt nhưng lại đau từ từ và liên tục không ngừng.
‘Ngữ Phong, ta biết trong lòng ngươi có ta, tại sao ngươi không chịu làm theo lòng mình.’ Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút âm trầm, cúi đầu nói.
‘Đúng là lòng ta có ngươi.’ Hàn Ngữ Phong thành thật trả lời, không hề phủ nhận tình cảm của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bình thản nhìn không ra một tia cảm xúc nào ‘Nhưng ngươi có biết ta muốn cái gì không? Ta thực ích kỷ, thực tham lam, ta muốn những thứ của ta thì phải thuộc về ta hoàn toàn, nhưng ngươi đã không thể thuộc về ta, cho nên ta chỉ có thể buông tay, thu hồi lại lòng của mình bởi vì ta thực sự để ý.’
‘Ngươi cảm thấy có thu hồi lại kịp không?’ Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi bắt đầu trở nên phức tạp, giống như bị ngàn mũi nhọn bi ai bắn vào. Nàng có thể kịp thu hồi lại tình cảm của mình nhưng hắn thì dường như không thể.
‘Ta thấy còn kịp, hãy để cho ta một mình lẳng lặng suy ngẫm.’ Ánh mắt của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh giống như vô đau vô thương.
‘Ngươi là muốn rời khỏi vương phủ hay là muốn tu thư(1).’ Khóe môi của hắn xẹt lên một nụ cười lãnh liệt, giấu đi tất cả tình cảm trong mắt.
‘Ta không cần tu thư, ta chỉ là muốn được một mình yên tĩnh.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu, nàng chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, không muốn nhìn hắn cùng với Thúy Hà ở chung một chỗ, nàng biết hắn cũng sẽ không cho nàng tu thư, mà nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, bởi vì lòng của nàng đã đi lạc rồi.
‘Ta sẽ không cho ngươi rời đi, mặc kệ tình cảm của ngươi có thể thu hồi hay không, ta cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta dù chỉ là nửa bước.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thái độ kiên quyết. Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng cao ngất lạnh thấu xương, mặt nạ cứng rắn bình tĩnh trên mặt hắn cuối cùng cũng gỡ xuống làm lộ ra một vẻ u ám cùng bi thương.
Khi bóng dáng của hắn biến mất dần trong tầm mắt thì cũng là lúc nước mắt trong mắt nàng từng đợt từng đợt chảy ra, nàng không muốn, thật sự không muốn đem hắn và chính mình bức đến nông nỗi này.
Chỉ là nàng không thể chịu đựng được bên cạnh hắn còn có một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân đang có mang đứa nhỏ của hắn, nếu nàng không đành lòng làm thương tổn người khác thì nàng chỉ có thể làm chính mình bị thương tổn.
Nhưng chuyện làm cho nàng lo lắng hơn cả chuyện này chính là chuyện của Lý Huyền Băng cùng Toàn Vũ.
Trong biệt quán.
Sắc mặt của Lý Huyền Băng cực kỳ thô bạo, con ngươi đen tản ra khí lạnh bức người, nhìn chằm chằm vào Tư Mã Tuấn Lỗi nói: ‘Ngươi không cần nói nữa, nếu ba ngày sau mà ta vẫn không nhìn thấy Toàn Vũ vậy thì chúng ta hãy gặp nhau ở triều đình, lúc đó ta sẽ đem chuyện này biến thành chuyện của hai quốc gia.’
‘Lý Huyền Băng, nếu ta đem Toàn Vũ đến đây cho ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?’ Tư Mã Tuấn Lỗi trầm giọng hỏi lại.
‘Ngươi nói đi.’ Khóe miệng của Lý Huyền Băng gợi lên một nụ cười hung tàn, nhục nhã hắn như vậy thì hắn làm sao có thể buông tha nàng.
Tâm của Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên trầm xuống.
(1) tu tại gia(biệt viện)