Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 160: Thèm ngủ

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

‘Toàn Vũ ngươi muốn làm gì?’ Theo bản năng Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người lại, đưa hai tay lên tiếp chưởng, nhưng hắn chỉ dùng bảy phần công lực vì hắn không muốn làm thương tổn nàng.

Cảm giác được hắn vẫn chưa dùng toàn lực, Toàn Vũ dừng tay lại trừng mắt nhìn hắn nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, hôm nay chúng ta luận võ một cách công bằng, nếu ngươi thắng thì từ đây về sau ta quyết không quấy rầy ngươi nữa, còn nếu như ta thắng thì ngươi phải thành thân với ta.’

‘Được.’ Tư Mã Tuấn Lỗi sảng khoái đáp ứng, vừa rồi tiếp chưởng của nàng cảm nhận được rằng võ công của nàng tuy không kém nhưng nếu so sánh với hắn thì kém khá xa.’

‘Chờ một chút, ba ngày sau chúng ta mới tỷ thí.’ Nhìn thấy mặt hắn không đổi sắc, Toàn Vũ có chút chần chừ, tuy nói là bản thân khổ luyện mười năm nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng người khác quyết đấu bao giờ, nàng cần có thời gian để nắm chắc phần thắng.

‘Tùy ngươi, ta đi trước đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người rời đi.

Kỳ Lân cư.

‘Vương phi, thừa dịp trời nóng ngươi hãy uống nhân sâm canh gà đi.’  Xuân Vũ bưng một chén canh gà hạ nhiệt đi đến.

Chén canh vừa mới được đặt trước mặt, Hàn Ngữ Phong ngửi được mùi thơm của canh gà thì đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái, vôi vàng dùng tay che miệng lại, tránh qua một bên.

‘Vương phi? Người sao vậy?’ Xuân Vũ cuống quít đỡ lấy nàng hỏi.

‘Không có gì! Đại khái là gần đây ăn quá nhiều bổ thư cho nên hiện tại ngửi thấy mùi canh gà lại cảm thấy buồn nôn.’ Hàn Ngữ Phong buông tay, hít thở không khí, hiện tại nàng thấy thoải mái hơn nhiều.

‘Vậy ta đặt nó ở đây,Vương phi chờ lát nữa hãy uống.’ Xuân Vũ đem chén canh gà để qua một bên.

‘Ừ, được.’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, đột nhiên phát hiện sắc mặt Xuân Vũ vàng như nến, bộ dạng không có tinh thần nên quan tâm hỏi: ‘Xuân Vũ, ngươi không khỏe sao? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?’

‘Không có, Vương phi, Ta vẫn khỏe, không có chỗ nào không thoải mái cả.’ Sắc mặt Xuân Vũ đôt nhiên đỏ lên, vội vàng nói.

‘Nếu không tại sao sắc mặt lại như vậy? Có cái gì ngượng ngùng thì cứ nói với ta. Nếu thấy không khỏe thì hãy mau đi tìm đại phu hoặc là đi nghỉ ngơi.’ Nhìn thấy mặt nàng đôt nhiên đỏ bừng, Hàn Ngữ Phong biết chắc nàng nhất định xảy ra chuyện nên nghiêm túc hỏi.

‘Vương phi, ta là…đến ngày….cho nên hơi đau bụng một chút, cũng không có chuyện gì đâu.’ Xuân Vũ thẹn thùng, sắc mặt càng ngày càng đỏ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.’

‘Đến ngày?’  Hàn Ngữ Phong bỗng nhiên hiểu ra. ‘Xì.’ Cười một tiếng rồi nói: ‘Chuyện ngày thì có gì mà ngượng ngùng? Ngươi nhanh nhanh đi nghỉ ngơi một chút, không cần hầu hạ ta. Đúng rồi, ngươi đi tìm đại phu để ông ấy kê cho ngươi một vài thang thuốc.’

‘Nhưng mà, Vương phi……’ Xuân Vũ có chút chần chừ, nàng chỉ là một nô tỳ, tuy rằng Vương phi đối xử với nàng thật tốt nhưng nàng cũng không thể không biết chừng mực.

‘Không nhưng nhị gì cả? Ta là Vương phi, ta ra lệnh cho ngươi đi nghỉ ngơi.’ Hàn Ngữ Phong biết nàng đang lo lắng cái gì?

‘Cám ơn, Vương phi, bây giờ ta lui xuống nghỉ ngơi một chút, người có việc gì cứ cho người gọi ta.’ Xuân Vũ cảm động nói, sau đó lui đi ra ngòai.

Hàn Ngữ Phong ở phía sau cười cười, không biết hai ngày gần đây tại sao lại cảm thấy mệt mói quá? Nàng thấy buồn ngủ quá.

Khi Tư Mã Tuấn Lỗi xong xuôi công việc thì trời không còn sớm nữa, đã đến lúc dùng bữa tối. Hắn đứng dậy trở lại Kỳ Lân cư.

Vừa đến cửa liền nhìn thấy nàng đang ngủ say sưa, khóe miệng hắn mang theo nụ cười yêu thương, nàng cũng thật là, có thể cư nhiên ngủ cho đến khi trời tối mà cũng không tỉnh dậy.

‘Ngữ Phong, tỉnh lại đi, đến giờ dùng bữa tối rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đi đến bên giường, nhẹ nhàng lay lay người nàng, thanh âm dịu dàng kêu lên.

‘Thật là ồn!’ Hàn Ngữ Phong không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy hắn thì bất mãn nói: ‘Có việc gì sao?’ Nàng còn muốn ngủ.

‘Ngươi nói đi, ngươi không đói bụng sao? Đến giờ dùng bữa tối rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bực mình, vừa buồn cười nhìn nàng.

‘Dùng bữa tối? Hiện tại là lúc nào rồi?’ Hàn Ngữ Phong cả kinh, nàng chỉ mới ngủ có một lát thôi mà.

‘Ngươi nói thử xem? Trời đã tối rồi.’

Hàn Ngữ Phong vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự trời đã tối rồi, ngượng ngùng cúi đầu, nàng làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại ngủ say như vậy?

‘Vương gia, Vương phi, bữa tối đã được chuẩn bị xong, xin mời dùng.’ Xuân Vũ ở bên ngoài hồi bẩm.

Hàn Ngữ Phong nhìn thấy trên bàn đầy món ăn sơn hào hải vị nhưng một chút cảm giác thèm ăn cũng đều không có, ngay cả đũa cũng không muốn động, miễn cưỡng ngồi qua một bên.

‘Làm sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao? Ngươi muốn ăn cái gì? Ta bảo bọn họ làm cho ngươi ăn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng ngồi bất động ở nơi đó, quan tâm hỏi.

‘Không cần, ta không muốn ăn, tất cả đều tại ngươi.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, nén giận nói,

‘Trách ta? Tại sao lại trách ta?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhăn mặt nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

‘Không trách ngươi thì trách ai, không có việc gì lại cho ăn nhiều bổ thư đến như vậy, hại ta không ăn uống được gì cả.’ Hàn Ngữ Phong nghĩ, cò lẽ do bản thân ăn quá nhiều bổ thư cho nên thừa chất bổ, mới có thể làm cho nàng không thể ăn uống được gì.

‘Vậy sao? Vậy ngày mai hãy dừng lại, qua một thời gian rồi ăn tiếp.’ Hắn không nghĩ tới vấn đề này.

‘Ừ!’

Đột nhiên có một tiểu nha hoàn vẻ mặt kích động từ ngoài cửa chạy vào.

‘Có chuyện mà kích động như vậy?’  Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu không hờn giận hỏi, hắn không thích trong lúc dùng bữa bị người ta quấy rầy.

‘Vương gia, không tốt rồi. Thúy Hà phu nhân ngất xỉu.’

‘Phu nhân ngất xỉu, sao ngươi không đi tìm đại phu, đến tìm bổn vương thì có lợi ích gì?’ Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi thâm trầm, quát lớn.

‘Đã đi mời đại phu rồi, nhưng nô tỳ sợ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn cho nên đến bẩm báo Vương gia.’ Tiểu nha hoàn khúm núm bất an đứng ở một bên, chẳng lẽ nàng đến nhầm chỗ sao? Phu nhân chính là có mang cốt nhục của Vương gia, nàng dám không đến bẩm báo sao? Nhưng nhìn xem bộ dáng Vương gia dường như không quan tâm.

Tư Mã Tuấn Lỗi không khỏi liếc nhìn Hàn Ngữ Phong một cái rồi nói: ‘Ta đi xem thử.’

‘Ta cũng muốn đi xem.’ Nàng đột nhiên đứng lên, chiếu theo lẽ thường, nàng là Vương phi thì cũng nên quan tâm một chút.

‘Vậy thì đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi gật gật đầu.

Chọn tập
Bình luận