Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 282: Ngoại truyện Tư Mã Tuấn Dật – Lan hồ điệp

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập

‘Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, các vị xin mời xem.’ Tư Mã Tuấn Dật nói xong thì liếc mắt nhìn, ý bảo bọn họ mở rương gỗ ra.

Tất cả mọi người dường như ngừng thở, mở to mắt nhìn trừng trừng vào rương gỗ, đều đoán xem trong đó là kỳ trân dị bảo gì?

Rương chậm rãi được mở ra.

‘Lan hồ điệp.’ Hoàng Hậu thét lên một tiếng kinh hãi, trong mắt mang theo tia kích động.

‘Lan hồ điệp?’ Lý Huyền Băng đứng ở một bên cũng thấy một phen kinh ngạc, xem ra Tư Mã Tuấn Dật cũng thật có lòng, vẫn còn nhớ rõ mẫu hậu thích nhất là Lan hồ điệp.

‘Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, thần tế (con rễ) biết người thích hoa này cho nên cố ý mang theo chu Lan hồ điệp (Lan hồ điệp màu đỏ) đến đây làm sính lễ.’ Khóe môi Tư Mã Tuấn Dật mang ý cười giải thích.

‘Ai…’ Hoàng Hậu nhìn thấy Lan hồ điệp nở hoa thật là xinh đẹp thì trong lòng cảm thấy vui sướng, nhưng sau đó không khỏi than nhẹ một tiếng, trong mắt cũng mang theo thật nhiều thất vọng nói: ‘Tiếc là không ai có thể trồng được nó, chỉ sợ không lâu sau nó sẽ hương tiêu ngọc nát, hoa diệp điêu linh (chết).

‘Hoàng Hậu nương nương xin người cứ yên tâm, thần tế nếu dám tặng Lan hồ điệp thì nhất định sẽ làm cho nó mọc rễ tại nơi này.’ Tư Mã Tuấn Dật tràn đầy tự tin nói.

‘Thật sao?’ Trên mặt Hoàng Hậu lại một lần nữa dấy lên một tia hy vọng, đã nhiều lần nàng hy vọng nhưng đều là thất vọng.

‘Dạ.’ Tư Mã Tuấn Dật chắp tay nói.

‘Tốt, sính lễ này trẫm thật sự rất thích, vậy ba ngày sau sẽ cho Công chúa xuất giá.’ Thanh âm uy nghiêm của Hoàng Thượng vang lên lần thứ hai.

‘Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Công chúa.’ Quần thần cùng nhau quỳ lạy chúc mừng.

Trong hậu cung, Lý Huyền Tuyết nhìn thấy Tang nhi thì vui mừng hỏi: ‘Thật vậy sao? Hắn thật sự tặng chu Lan hồ điệp sao? Vậy thì mẫu hậu nhất định rất vui vẻ.’

‘Thật sự là vậy mà Công chúa, người đã hỏi ba lần rồi.’ Tang nhi cười khanh kháchnhìn nàng, Công chúa rõ rang là muốn gặp Vương gia.

‘Ba lần? Có sao?’ Tại sao nàng một chút cũng không nhận ra vậy?

‘Công chúa, người có muốn gặp Vương gia không?’ Tang nhi thử hỏi.

‘Không muốn.’ Lý Huyền Tuyết liền cự tuyệt, tuy rằng trong lòng rất muốn nhưng nàng không thể làm trái quy tắc của hoàng cung được, dù sao không quá vài ngày nữa nàng sẽ xuất giá, sau đó mỗi ngày đều có thể gặp mặt hắn, nên lúc này đây nàng phải nhẫn nại.

Tang nhi hé miệng cố giấu nụ cười, Công chúa rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng mà nàng cũng không dám đi vạch trần Công chúa.

‘Đúng rồi, Tang nhi. Hiện tại Vương gia đang làm cái gì?’

‘Vương gia đang ở trong ngự hoa viên để trồng Lan hồ điệp, sẵn tiện hướng dẫn cho người chăm sóc hoa trong hoàng cung cách chăm sóc hoa lan.’ Tang nhi hồi đáp.

‘Ừ, ta biết rồi.’ Nghe được hắn đang ở tại ngự hoa viên, trong lòng Lý Huyền Tuyết có một loại cảm giác xúc động, nàng thật sự muốn đi nhìn hắn nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống, nàng không thể để cho người ta nói xấu.

Thời gian ba ngày chớp mắt đã trôi qua, toàn thân Tư Mã Tuấn Dật hỉ phục đỏ thẫm tiến cung, Lý Huyền Tuyết cũng một thân hỉ phục đỏ thẫm bái lạy phụ hoàng, mẫu hậu rồi ngồi vào kiệu hoa của hắn, rời khỏi nước láng giềng trước sự đưa tiễn của mọi ngưởi.

Vừa rời khỏi hoàng thành Tư Mã Tuấn Dật liền ra lệnh dừng kiệu.

‘Làm sao vậy?’ Lý Huyền Băng đi tới hỏi, hắn hiện tại là sứ thần hộ tống Công chúa xuất giá.

‘Không có gì, ta để cho Công chúa thay hỉ phục, mũ phượng, khăn quàng ra, đợi đến lúc vào kinh thành thì mặc vào, nếu cứ ăn mặc như vậy quả thật rất vất vả.’ Tư Mã Tuấn Dật giải thích xong liền đi về hướng kiệu hoa.

Khóe môi của Lý Huyền Băng gợi lên một nụ cười tán dương, Hoàng Thượng quả nhiên nói đúng, người yêu hoa tất nhiên không phải người hời hợt, không để ý tới bọn họ Lý Huyền Băng cưỡi ngựa tiến về phía trước.

Lý Huyền Tuyết thay xong một bộ quần áo nhẹ nhàng, từ bên trong kiệu đi ra nhìn hắn một cái nói: ‘Ta cũng muốn cưỡi ngựa.’

‘Được.’ Tư Mã Tuấn Dật còn chưa nói dứt lời đã thân thủ ôm lấy nàng bay lên trên lưng ngựa của mình.

‘Ai muốn cùng ngươi cưỡi ngựa, ta nói là ta muốn tự mình cưỡi.’ Đối diện với ánh mắt của thị vệ cùng cung nữ, sắc mặt của nàng không khỏi đỏ lên.

‘Nữ nhân đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng ta nghe được ngươi nói muốn cùng ta cưỡi ngựa.’ Tư Mã Tuấn Dật lấy tay chỉ chỉ trước ngực của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói.

Lập tức bị hắn nhìn thấu tâm tư, Lý Huyền Tuyết không khỏi thẹn quá thành giận, nàng đang làm cái gì? Cũng ngượng ngùng giống như nữ tử bình thường sao? Tác phong này không phải là nàng, nàng chính là người không sợ trời không sợ đất, nghĩ vậy nàng không quay đầu lại mà tà mị cười nói: ‘Không sai, ý của ta là muốn cùng ngươi cưỡi ngựa.’

‘Tiểu nữ nhân, cuối cùng cũng nói thật.’ Ánh mắt Tư Mã Tuấn Dật mang theo ý cười, hắn thích nàng thẳng thắn như vậy.

‘Nhưng mà, Tư Mã Tuấn Dật, ta muốn cùng với ngươi đua ngựa.’  Lý Huyền Tuyết không hề báo động trước một tiếng liền phi thân lên lưng con ngựa bên cạnh, một tiếng ‘giá’ vang lên con ngựa liền phi như bay về phía trước.

‘Được.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng thốt lên một tiếng, sau đó đuổi theo sát ở phía sau nàng.

‘Công chúa, Vương gia.’  Bọn thị vệ cả kinh, lập tức đuồi theo bảo hộ.

‘Đứng lại, không cần đuổi theo bọn họ.’ Lý Huyền Băng gọi lại thị vệ, không muốn để cho thị vệ quấy rầy bọn họ.

Trên quan đạo rộng lớn có hai con tuấn mã một trước một sau chạy như bay về phía trước, nữ tử mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt cười duyên dáng: ‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi đuổi không kịp bản Công chúa.’

‘Thật không?’ Nam nhân ở phía sau một thân hồng y chói mắt, khóe môi mang theo nụ cười mê hoặc chúng sinh, xoay người một cái liền ngồi xuống ở phía sau lưng nữ tử.

‘Ưm…’ Từ xa truyền đến một trận kinh hô cùng tiếng cười trong vắt.

Ban đêm trong quán trọ.

‘Công chúa, người nghỉ ngơi sớm một chút đi.’ Tang nhi giúp nàng rửa mặt chải đầu xong sau đó nói.

‘Ừ, Tang nhi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, vất vả suốt cả ngày chắc cũng mệt chết rồi.’ Lý Huyền Tuyết nằm trên giường nghiêm giọng nói, quả thật nàng đã có chút mệt mỏi.

‘Dạ Công chúa, vậy ta đây đi ra ngoài trước.’ Tang nhi nói xong liền lui đi ra ngoài đóng cửa cẩn thận.

Lý Huyền Tuyết nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm nàng, liền giật mình tỉnh lại hỏi: ‘Ai đó?’

Chọn tập
Bình luận