Xoảng! một tiếng, Cao Thúy Lan ném cái chén đang cầm trên tay xuống đất.
Đây là đồ sứ thượng hạng, bị vỡ tan tành, có một mảnh vỡ bay đến chân của Vân Khuynh.
“Phản rồi phải không? Mày dám nói chuyện với tao như vậy?” Cao Thúy Lan giận đùng đùng, đi về phía Vân Khuynh, chỉ vào mũi cô mà chửi: “Mày đã gả vào Lục gia ta thì là người của Lục gia, đừng có giở thói tiểu thư Vân gia ở đây, tao nói mày 2 câu là đang dạy dỗ mày, còn dám tỏ thái độ cho tao coi?”
“Nhìn thấy khuôn mặt suốt ngày ủ rũ này của mày là tao liền nổi điên, con của tao ở Vinh thành cũng là người đàn ông tài giỏi tuấn tú nhất nhì Vinh thành, con gái bu theo nó, muốn gả cho nó nhiều như cá dưới sông, không hiểu sao chọn qua chọn lại lại chọn trúng con dã nha đầu như mày.”
“Mày đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài, về nhà liền đổi bộ đồ khác, còn dám nói là vì công ty, sao không nói bên ngoài có nam nhân khác đi?”
Lời nói này của Cao Thúy Lan là đang bày kế vu khống cô.
Con trai Lục Văn Bân của bà nửa tiếng trước gọi điện thoại về, nói là con dâu chân chính trong lòng bà là Dương Liễu đang nổi giận, muốn có một danh phận.
Trong bụng Dương Liễu còn có cháu trai đích tôn của bà, nổi giận sẽ không tốt cho việc dưỡng thai, sao bà có thể không lo lắng được!
Cô phải mau chóng thúc giục Vân Khuynh giải quyết vấn đề khó khăn tài chính của Lục thị rồi cho con trai bà ly hôn với Vân Khuynh, nhanh chóng đón Dương Liễu với cháu trai của bà vào nhà.
Bởi vậy nên bà mới cố tình ngồi ở đây chờ Vân Khuynh về, nhưng thấy mặt mày Vân Khuynh ủ rũ liền biết sự việc không như bà muốn rồi.
Việc không thành đồng nghĩa với việc bà phải tiếp tục nhận Vân Khuynh làm con dâu, việc này khiến bà cảm thấy rất tức giận……
Vân Khuynh thật sự không biết bản thân mình đã làm gì đắc tội Cao Thúy Lan, đích thân Cao Thúy Lan đem sính lễ qua hỏi cưới, khăng khăng đòi cưới cho được Vân Khuynh làm dâu Lục thị, sau khi Vân Khuynh vừa kết hôn với Văn Bân về nhà, Cao Thúy Lan lập tức trở mặt, thay đổi thái độ, lúc nào cũng hà khắc la mắng Vân Khuynh……
“Mẹ chồng à, hôm nay tôi thật sự rất mệt, chuyện ở công ty tôi sẽ cố gắng giải quyết, giờ cũng đã trễ rồi, bà cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi!”
Vân Khuynh không muốn tiếp tục đôi co với Cao Thúy Lan, cũng không có nhu cầu tìm hiểu xem bà ta đang muốn gì, cũng không muốn tiếp tục nghe bà ta mắng nhiếc, đành ngậm ngùi nén ủy khuất cùng đau nhức đi lên lầu.
Đi về phòng dán miếng dán trị đau nhức hình chữ V.
Cao Thúy Lan nói người đàn ông khác? Không biết Hoắc Nhất Hàng có được tính không?
Nước mắt rơi xuống trôi theo dòng nước ấm áp từ vòi sen, cũng không làm trôi đi được sự dơ bẩn trên người Vân Khuynh, cũng không làm trôi đi sự ủy khuất cùng bất lực, cũng không làm trôi đi sự uể oải của cô.
Hoắc Nhất Hàng, lại dùng phương thức hủy diệt này tiến vào cuộc sống của cô một cách thô bạo.
Cô không rõ mình phải đi tiếp con đường này như thế nào nữa……
Ròng rã hai giờ sau, Vân Khuynh từ phòng tắm bước ra, điện thoại cô reo lên, nhìn thấy số điện thoại lạ, cô liền trực tiếp tắt máy.
Ba giây sau, số điện thoại lạ đó gửi tới một tin nhắn.
Nội dung là một tấm hình, giống như là video Screenshots.
Vân Khuynh nhìn qua, liền trợn tròn mắt – Đây là ảnh chụp lúc cô ở trong hồ bơi với Hoắc Nhất Hàng.
Trong tấm hình, hai tay cô đang bị Hoắc Nhất hàng nắm chặt đưa lên đầu, một chân thì bị anh ta đưa lên ngang vai.
Nước hồ trong suốt, tư thế xấu hổ, khuôn mặt của cô đều được chụp rất rõ ràng
Đùng!
Vân Khuynh cảm thấy trong đầu mình như vừa bị thiên thạch rơi trúng, trống rỗng.
Tay cô run rẩy trả lời tin nhắn: “Ngươi là ai? Có mục đích gì?”