Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Chát!” Lục Bác Dương giáng một cái tát chí mạng vào Cao Thúy Lan, lần nữa đánh bà ta té nhào xuống đất.

Chỉ vậy thôi, ông ta vẫn cảm thấy chưa hả giận, lại xông vào đạp một cái thật mạnh vào bụng Cao Thúy Lan.

“Ác phụ miệng lẽo mép như bà! Lục Gia sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hủy hoại!”

“Bà có biết hành động này của bà, đã khiến cổ phiếu công ty lần nữa lập nên lịch sử mới, chạm mốc dưới đáy không? Tôi và cha ở nước ngoài ngày đêm trông chờ hạng mục mới, chỉ mong Vân Khuynh có thể giúp đỡ quản lý tổng công ty, nghĩ cách giúp tổng công ty giải quyết sự hao hụt tài chính, vậy mà bà tỏ ra hay lắm, dám đuổi người ta đi mà không nói tôi tiếng nào, lại còn dám đưa con nha đầu khắc chết cha mẹ ruột mình vào nhà?”

“Bà đang chê Lục Gia chúng ta chưa đủ xui xẻo sao?”

“Tôi……tại sao tôi lại cưới một thứ người bại gia như vậy chứ? Hôm nay tôi không đánh chết bà không được!”

Lục Bác Dương nói rồi, lại đưa chân lên đạp Cao Thúy Lan.

Cuối cùng Lục Văn Bân cũng phản ứng lại, nhanh chóng ngăn cản Lục Bác Dương: “Cha! cha đang làm gì đấy, mẹ cũng là vì……vì muốn tốt cho con, Liễu nhi đang mang trong bụng đứa con của con, đó là người thừa kế tương lai của Lục Gia chúng ta đấy……”

“Người thừa kế à?” Lục Lợi Quần chau mày lại, lạnh lùng hỏi Lục Bác Dương: “Con đã chọn Lục Văn Bân là người thừa kế Lục Gia rồi à? Lại còn muốn một người không biết nhục đi nuôi giống của một người đàn bà làm người thừa kế tương lai à……”

Không đợi Lục Bác Dương trả lời, Lục Lợi Quần cầm cây gậy trên tay gõ “binh binh binh” vào chiếc bàn trà: “Hôm nay ta mới biết được, thì ra Lục Gia chọn người thừa kế không cần bàn bạc qua với ta nữa?”

“Sao nào? Bọn ngươi đều nghĩ rằng ta đã già rồi à? Hay là hận rằng ta không sớm chết quách đi phải không?”

Câu nói này, như là một cây búa, nện vào tim của tất cả mọi người.

Trong lòng Lục Bác Dương có chút bối rối, vội vàng nói với Lục Lợi Quần: “cha, xin người đừng giận, con nào giờ chưa từng nói súc sinh này là người thừa kế của Lục Gia cả! Chọn người thừa kế của Lục Gia, đều do người định đoạt!”

Lão Gia Tử đã quen nắm trong tay quyền hành và tiền bạc, chưa đến thời khắc ông nhắm nghiền mắt lại, thì ông cũng sẽ không giao những thứ này ra, cho nên, người quyết sách duy nhất của Lục Thị bây giờ vẫn là Lão Gia Tử.

Là đứa con duy nhất của Lão Gia Tử, Lục Bác Dương vẫn không dám tự nhận là người thừa kế của Lục Gia, vậy mà Lục Văn Bân tên tiểu tử thối này, lại dám nói đứa con hoang này là người thừa kế chứ?

Nghĩ đến đây, Lục Bác Dương quay người lại, tát vào mặt của Lục Văn Bân, giận dữ nói: “Thằng súc sinh này, Lục Bác Dương ta tại sao lại có thể sinh ra một đứa con ngu đần như ngươi! Ngươi muốn đàn bà, muốn sinh con, ta có thể mặc kệ, tùy ngươi chay nhảy!

Nhưng mà ngươi tuyệt đối không được ly hôn với Vân Khuynh! Phụ nữ muốn ngủ với ngươi đầy ngoài kia, nhưng có thể giúp ngươi quản lý tốt công ty, giúp Lục Thị chúng ta thăng lên tầng cấp cao hơn chỉ có Vân Khuynh thôi! Nếu không, ngươi nghĩ sao ta chấp nhận cho ngươi cưới cô ta chứ?

Không có Vân Khuynh, thì ngươi không là gì cả!

Lục Văn Bân, ta không phải chỉ có mình ngươi là con trai! Trong những đứa con trai ta, chỉ có ngươi là không có tài kinh doanh, nhưng mà ta và ông nội vẫn để cho ngươi giữ chức Tổng Giám Đốc của Lục Thị, cũng vì ngươi là con Cao Thúy Lan sinh ra, mà Cao Thúy Lan lại là vợ chính thức của ta.

Nếu như hai mẹ con ngươi chỉ biết gây rắc rối, tạo phiền phức, vậy thì ta cũng không còn mặt mũi nào để giữ các người nữa……”

Ý câu nói này hiển minh là đang uy hiếp Cao Thúy Lan và Lục Văn Bân–nếu như họ không giải quyết cho tốt sự việc này, thì ông sẽ quyết bỏ hai mẹ con họ!

Lục Văn Bân trợn to mắt, không tin nổi nhìn vào Lục Bác Dương.

Anh ta biết rõ bản thân không có tài năng gì, nhưng không ngờ rằng thì ra cha ruột mình lại có cái bình phẩm về anh như vậy, nào là “phế thải”, “kẻ đần”?

Đã vậy cha anh còn định nghĩa cho anh, là phải dựa vào năng lực của phụ nữ để hoàn thành việc lớn?

Thì ra, lúc đầu cha anh đã tận tâm tận lực chuẩn bị hôn sự cho anh và Vân Khuynh, không phải vì lo cho anh ta, mà là muốn làm vừa lòng đứa con dâu tốt vừa mới được nhập môn kia?!

Đúng rồi, nếu như cha và ông nội không thích Vân Khuynh, thì làm sao mà có thể trước khi xuất ngoại, đều giao Lục Thị vào tay của Vân Khuynh được chứ?

Nét mặt của Dương Liễu đen sầm lại.

Lục Bác Dương đang có ý gì đây? Sao mà đề cao Vân Khuynh như vậy, hạ thấp Dương Liễu cô.

Ông ta nói cô là gì chứ?

Là con nha đầu khắc chết cha mẹ ruột mình à?

Rằng là người đàn bà bán hoa và chỉ biết ăn nằm với Lục Văn Bân thôi sao?

“Bác trai, cháu……cháu biết là bác thích chị cháu, nhưng mà tại sao bác lại có thể nói cháu…… nói cháu như thế chứ?” Dương Liễu lại tỏ ra yếu đuối giở chiêu công kích bằng nước mắt của cô ta.

“Cháu tuy là con nuôi của Vân Gia, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đều xem cháu như con ruột vậy, nếu không phải cháu đã có con với Bân, thì cháu không thể nào mặt dày đến nổi đứng ở đây được.”

“Bân và chị thực sự không có tình cảm gì với nhau, tuy rằng làm như vậy thực sự có lỗi với chị, nhưng tất cả không hoàn toàn thuộc về lỗi của hai cháu, nếu không phải chị đã cực khổ ép buộc, lại còn cố tình tung tin vu cáo phá hoại danh dự chúng cháu, cha cháu và mẹ cũng sẽ không đến thanh minh rồi!”

“Vả lại, bây giờ chị cũng đã cùng với Lục Gia và Vân Gia gây gỗ trở mặt nhau rồi, chị không thể nào giúp đỡ Lục Gia nữa, chỉ có con mới thật lòng giúp Bân, giúp Lục Gia, cha mẹ cháu cũng đã hứa với cháu, đợi chị và Bân ly hôn rồi, sẽ đem toàn bộ vốn và cổ phần của Vân Gia chuyển cho cháu, đợi đến lúc đó……”

“Đến lúc đó, Lục Gia ta sẽ bị hủy hoại càng nhanh hơn!” đôi mắt già của Lục Lợi Quần lóe lên tia sắc lạnh, không nể tình nói với Dương Liễu: “Cô là người đàn bà như thế nào? Trong lòng ta biết rõ! Cô có chao nhiêu bản lĩnh dụ ngọt Vân Bính Hoa và Tô Tương thiên vị yêu thương mình cô, nhưng đây vẫn không thay đổi được và cô cũng không có tư cách sinh con kế thừa Lục Gia!

Một con nha đầu tâm tư bất chính, ai biết được sẽ sinh ra đứa con bất kham như thế nào?

Hôm nay ta chỉ nói đến đây thôi, ta chỉ công nhận Vân Khuynh là cháu dâu của ta thôi, nếu mà mất đi người cháu dâu này, cũng như, ta sẽ không cần đứa cháu trai này, các người tự liệu lấy!”

Nói xong vài câu này, Lục Lợi Quần chống gậy “bụp bụp bụp” tự đi lên phòng của mình.

Lục Bác Dương trầm mặt lại, im lặng một hồi, giọng có một chút dịu xuống: “Bây giờ thông tin bên ngoài đã ầm ĩ đến mức nào rồi, các người vẫn còn ở đây than trách vân Khuynh gây chuyện quá tuyệt tình, nếu không phải các người làm ra những việc ép cô ấy, thì cô ấy nỡ làm vậy sao?

Cha nghe nói lão phu nhân của Vân Gia vừa mới qua đời…… vậy đi, hai người các con lập tức thay quần áo, đi cùng cha nhận lỗi với Vân Khuynh! Tốt nhất là nhờ cô ta đích thân đứng ra thanh minh sự việc này, chỉ có như vây, thì mới lấy lại được thanh danh cho Lục Gia!”

“Còn người đàn bà này……”

Lục Bác Dương quét mắt nhìn Dương Liễu: “Gì mà cổ phần và tiền tài của Lục Gia? Chỉ cần Vân Khuynh không buông lời, Tô Bính Hoa và Tô Tương đều không có những thứ đó, thì ở đâu mà cô ta có được?

Vân Khuynh là người thông minh, và cũng rất ma mãnh, nếu như Vân Khuynh thật sự đoạn tuyệt quan hệ với Vân Bính Hoa và Tô Tương, vậy tất cả những gì của Vân Gia, đều thuộc về cô ta sao, chúng ta có được cô ấy, đồng nghĩa với việc có hết cả cái Vân Gia rồi! Khủng hoảng kinh tế của Lục Gia sẽ được giải quyết!

Nhưng mà, người phụ nữ này lại đang mang thai, cái bụng lại lớn thế rồi, nếu như con không nỡ phá bỏ, thì sinh ra vậy.

Hãy đưa cô ta trở về Vân Gia dưỡng thai trước đi, đợi con sinh ra rồi, mới mua cho cô ta một căn biệt thự dọn vào ở!”

Nói đến đoạn này, ý đồ chân chính của Lục Bác Dương cũng đã được tiết lộ.

Ông ta đương nhiên không chỉ đơn thuần khen ngợi Vân Khuynh, cái ông ta muốn, chỉ cần trục lợi từ người của Vân Khuynh!

Khuôn mặt của Dương Liễu đã không còn giữ được nữa rồi.

Ý của Lục Bác Dương, hay là xử lý việc Dương Liễu như là người tình của Lục Văn Bân chăng?

Không! Cô tuyệt đối không để sự việc biến thành như vậy được!

“Bác trai, cháu hiểu ý của người, có phải bác cảm thấy Dương Liễu con da mặt dày nhất định bám lấy Lục Gia nhà bác à?”

“Thật là nực cười! Tuy cháu không phải con ruột của Vân Gia, xuất thân không cao quý, nhưng tuyệt đối không phải loại phụ nữ tùy tiện, cháu và con trai bác, là tự do yêu đương, lúc chúng cháu yêu nhau, vẫn chưa có Vân Khuynh, nếu không phải vì nể tình đứa con trong bụng, cháu cũng không bước vào nhà của Vân Gia!

Nếu như bác đã xem thường Dương Liễu cháu, vậy thì thôi vậy! Dương Liễu này muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân hình có thân hình, lại còn có người yêu thương là cha mẹ……cha mẹ nuôi, cháu không tin không tìm được người đàn ông tốt hơn, hà tất gì phải ở đây chịu đựng các người nhục mạ vậy chứ?

Bây giờ cháu sẽ rời khỏi Lục Gia, từ nay trở đi, đứa con này, chỉ là con của một mình Dương Liễu ta, không có một chút quan hệ gì với Lục Gia các người!”

Những lời này, Dương Liễu nói một cách “buồn bực”, khó tránh Lục Bác Dương có chút kinh ngạc.

Người đàn bà này……nói đều là thật chứ?

Chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến việc mượn con đăng vị, chen chân vào hôn nhân giữa Văn Bân và Vân Khuynh sao?

Là ông ta đã hiểu lầm cô?

……vẫn không đợi Lục Bác Dương hiểu thấu, quả nhiên Dương Liễu quay người lại, lấy túi sách và rời khỏi cửa nhà.

Nhưng vừa mới bước vài bước, cơ thể của cô lắc lư mạnh vài cái, ngã về phía sau.

Và cách xa Lục Văn Bân chỉ một bước chân.

Nhìn thấy cô nhắm mắt lại, gương mặt trắng tái, bỗng chốc hoang mang: “Liễu nhi, Liễu nhi em sao thế? Em mau tỉnh lại, Liễu nhi……”

Cao Thúy Lan nhanh chóng chạy sang: “Cô ta đã bị choáng váng rồi, nhất định là đã bị động thai, bác sĩ nhà đã từ chức rồi, nhanh! Văn Bân, đưa Liễu nhi vào bệnh viện đi!”

Lục Bác Dương chỉ có thể nhìn Cao Thúy Lan và Lục Văn Bân chân tay bận bịu đưa Dương Liễu vào bệnh viện.

Ông ta đứng sựng người lại một hồi, mới lên lầu, chuẩn bị bày tỏ thái độ với Lão Gia Tử tí.

Vừa chuẩn bị gõ cửa, đúng lúc Lục Lợi Quần mở cửa ra, nhìn thấy ông ta, nói: “Bác Dương, nhanh! Nhất Hàng vừa nghe chúng ta trở về, muốn mời chúng ta ăn cơm, con mau đi lấy xe!”

Nhất Hàng? Hoắc Nhất Hàng à!

Trong lòng Lục Bác Dương trầm ngâm, không biết làm gì, do dự một hồi, nói: “Cha, em họ lúc này mời chúng ta ăn cơm, con cảm thấy có chút……kỳ lạ?”

“Có gì kỳ lạ đâu? Nó trước giờ không muốn ghé nhà, bây giờ cuối cùng đã chủ động đòi gặp chúng ta rồi, đây không phải việc tốt sao?” Lục Lợi Quần hỏi ngược lại.

“Là việc tốt a?” Lục Bác Dương nói: “Nhưng trên báo đài chả phải đã có người tung tin, nói Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng đã từng tiếp xúc qua? Con vẫn cảm thấy, có thể làm lớn động tịnh như vậy, không giống như chỉ một mình Vân Khuynh làm! Cha nói đi, có khả năng ấy không, có phải em họ đã nhúng tay vào sự việc của Văn Bân, Vân Khuynh và Dương Liễu chăng?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky