“Vậy e ở bên anh!”
Tay lớn của anh ôm qua, kéo eo Tống Nhan để cô vào lòng mình. Tư thế này nhìn vào thấy ân ái k thôi, nhưng mắt anh lại k nóng k lạnh nhìn khách k mời ngoài cửa.
Cố Lạp thấy họ thân mật, ngây người, bình tĩnh lại, bước bước lớn vào.
Thấy bộ dạng ẩn nhẫn của Tống Nhan, tay Cố Lạp vô thức nắm chặt, lạnh lùng nói: “K biết Tống tiên sinh nhốt phó tổng của công ty tôi ở đây là ý gì? Giam cầm phi pháp sao?”
Đối với chất vấn của Cố Lạp, Tống Tây Hoa cũng k tức, miệng ngược lại nở nụ cười yêu nghiệp, tay ôm eo Tống Nhan càng chặt hơn, trần trụi tuyên bố quyền sở hữu với Cố Lạp, miệng nhả ra 2 chữ: “Hợp pháp!”
Nghe 2 chữ này, Cố Lạp ngây người, sau đó liền cười ra tiếng, ý vị thâm sâu “Hử….”
Sau đó là nụ cười mỉa mai, tiếp tục nói: “Thì ra chồng vô tình vô nghĩa k quan tâm sống chết vợ con của Tống Nhan là anh à!”
Cố Lạp vẫn luôn ôn nhu,bộ dạng âm u, sắc bén như hôm nay Tống Nhan chưa từng thấy qua trong 5 năm tiếp xúc, cô có chút bất ngờ, nhưng cũng k biết nói sao.
“Là bạn tốt của Tống Nhan, hôm nay tôi thay cô ấy dạy dỗ dạy dỗ anh!” Lời vừa dứt, Cố Lạp đột nhiên ra tay, 1 đấm hung hăng đập lên mặt Tống Tây Hoa, xuống tay rất mạnh, làm Tống Tây Hoa k chút phòng bị lùi về sau 2 bước, miệng bị máu tanh lan tràn.
Nhân lúc anh chưa phản ứng, Cố Lạp 1 tay kéo Tống Nhan đang ngây người ra sau, bảo vệ. Anh tức giận với Tống Tây Hoa: “ Tống Tây Hoa. năm đó a vô tình vô nghĩa, bây giờ bám dính k thôi như vậy, coi như là k biết xấu hổ sao.”
“Anh là gì chứ, cũng dám quản chuyện của tôi?”
“Tống Nhan là vợ của Tống Tây Hoa tôi, tôi k cần a ra mặt giúp cô ấy.” Tống Tây Hoa cũng tức, đánh ngược lại lên mặt Cố Lạp 1 cái, nhanh! Ác! Chuẩn!
Đợi Tống Nhan phản ứng lại, 2 ng trc mắt như 2 con sư tử giành làm thủ lĩnh đánh nhau điên cuồng, không khí toàn mùi máu tanh.
Tống Nhan liền la lên: “Thả ra! Thả ra! Đừng đánh nữa…”
Nhưng 2 ng trc mắt đánh đến đỏ mắt s nghe được lời cô, mặt mũi 2 người sưng lên, mặt dính máu, Tống Nhan k lo đc nhiều vậy, 1 bước xông lên trc, muốn ngăn 2 ng đánh nhau.
Nhưng nào ngờ cô xông qua bất ngờ, bị 2 ng đang đánh kịch liệt đánh trúng, cơ thể k vững ngã xuống 1 bên có bàn trà, bên đó, vừa đúng có cao dao cắt trái cây sắc nhọn, mà mặt nhọn đang hướng ra ngoài, Tống Tây Hoa mắt thấy cô sắp té qua đó, tim anh thắt chặt, xông qua đó, nhanh chóng kéo Tống Nhan vào lòng, ôm chặt bảo vệ.
Lưng Tống Tây Hoa đụng vào cạnh bàn trà, con dao ở trên bàn đâm trúng thịt anh, k fai sâu, nhưng rất đau! Anh nhịn xuống hừ buồn 1 tiếng.
Tống Nhan ngây người, ngửi thấy mùi máu lan tỏa trên người anh, lòng thắt lại, đẩy tay a ra, gấp gáp hỏi: “Tống Tây Hoa, a bị thương rồi? Bị thương ở đâu?”
Tống Tây Hoa nhìn Tống Nhan mặt đầy lo lắng cho mình, lòng lưu chuyền 1 dòng ấm áp, khuôn mặt vốn căng cứng ôn nhu xuống, nhịn vị tanh trong khoang miệng, cười với cô, chầm chậm dùng sức nói với cô: “A, đau, đau quá! A cảm thấy bị dao đâm trúng, anh… anh chắc sắp chết rồi…”
A rõ ràng k nghiêm trọng v, nhưng đột nhiên cảm thấy đối 1 cách thức mới có thể theo đuổi lại cô gái mình thích?
Vì theo đuổi lại Tống Nhan, này đc tính là gì?
Nghĩ như v, cô kêu đau lần nữa: “Đau quá, a cảm thấy toàn thân đều đau, máu sắp chảy ra hết, anh…anh chắc sắp chết rồi.”
Sắc mặt Tống Nhan trắng vài phần: “Tống Tây Hoa, anh…anh đừng nói bậy, tôi…” Cô toàn thân cứng nhắc, xông qua la lớn với Cố Lạp: “Cố Lạp, nhanh gọi cấp cứu!”
Thấy Tống Nhan vì đàn ông khác mệnh lệnh anh, nhìn cái liền nhìn thấu mưu kế của Tống Tây Hoa, mặt anh tối lại: “Hắn chết k đc!”
Thái độ này của Cố Lạp càng làm Tống Nhan gấp gáp: “Nhanh chút, k giỡn với anh! Anh ấy thật sự bị thương rồi, đến mùi máu e còn ngửi được.”
Thấy Tống Nhan thật sự gấp rồi, Cố Lạp k tình nguyện lấy đth gọi cấp cứu.
Bác sĩ rất nhanh chạy tới, nhìn 1 cái, cũng k thể xác định có bị thương đến xương k, dao đâm xuống k sâu k nông, phải xử lý cẩn thận mới đc, liền kêu ng đưa Tống Tây Hoa lên cán, đưa đến bệnh viện chữa trị.
Tống Tây Hoa nắm chặt tay Tống Nhan: “E đi với a đi, nếu e k đi, a cũng k đi, dù sao bà cũng k ở đây, nếu e cũng k quan tâm a, a sống cô độc trên thế giới này cũng k có ý nghĩa, k bằng chết đi…”
Bác sĩ chảy mồ hôi: Tình trạng này, thực ra cũng k nghiêm trọng vậy, là 1 bác sĩ, vì k để bệnh nhân có bất kỳ luyến tiếc gì, nhất định phải kiểm tra xử lý vẹn toàn.
Nhưng Tống tiên sinh nói vậy, rõ ràng là muốn nhận đc sự thương tình của Tống phu nhân.
Thật sự thấy qua nam nhân dỗ ngọt vợ, chưa thấy nam nhân lấy vết thương ra để dỗ vợ.
Nhưng người ta thích, anh đương nhiên k thể nói nhiều.
Tống Nhan vốn tim đã mềm, lúc này Tống Tây Hoa kêu “đánh thương” vậy, lại nói đến “bi thương” vậy, Tống Nhan sao có thể k đáp ứng đc.
“Đc, anh đừng nói nữa, e đưa a đến bệnh viện.” Tống Nhan nói.
Cố Lạp đuổi qua, 1 tay nắm lấy tay còn lại của Tống Nhan: “Tống Nhan, đừng đi!”